Chương 46: Da thịt thân mật

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi điền thông tin đăng ký kỳ thi kiểm tra trình độ tiếng Phổ thông, Chu Lạc Thạch quyết định hoàn toàn mặc kệ em trai. Hắn vốn không phải người kiên nhẫn, tuyệt đối sẽ không cầm tay chỉ việc hay kèm cặp người khác từng chút một, chỉ ném lại một câu: "Tự nghĩ cách đi, không thi đậu thì đừng gọi đây là anh hai nữa."

Bryan ấm ức đáp: "Đã bị cấm gọi 'chồng' rồi, không thể cấm cả 'anh hai' được."

Những năm qua, Chu Lạc Thạch đã ít nói hơn. Dù tính chất công việc khiến bản thân phải nói nhiều nhưng ngoài giờ làm ra ai kia rất hiếm khi mở lời, càng sẽ không phí lời vô ích. Thế mà giờ đây, hai anh em cứ câu qua câu lại, nom chẳng khác gì những năm tháng niên thiếu vừa trò chuyện vừa cãi nhau í ới trên đường đi học về.

Chu Lạc Thạch bật ti vi, nhàn nhã ngả người lên ghế sofa mềm mại: "Anh thích cấm đấy, em có ý kiến gì à?"

Bryan lập tức tịt ngòi, yếu ớt đáp: "Nếu như... có 50% khả năng I failed, vậy... em nên xưng hô với ngài thế nào?"

"Chuyện của mình thì tự mình giải quyết, lớn chừng này rồi còn phải hỏi anh."

Bryan ngẫm nghĩ một lúc, sau đó thử thăm dò: "Vậy... daddy nhé? Hay là ba? Cha kính yêu?"

"..." Chu Lạc Thạch im lặng một lát. "Tránh ra, che mất TV rồi."

Miệng thì kêu vậy, nhưng cách ngày thi nửa tháng Bryan vẫn khổ sở luyện nói. Cậu tìm được một vị gia sư là bạn qua mạng của mình, còn ai xa lạ ngoài thầy Lâm dạy ngữ văn

Lần đầu tiên đến đó, Chu Lạc Thạch đi cùng em trai. Hai người xách theo rượu ngon cùng nhau băng qua những con phố quen thuộc đến khu nhà ở của cán bộ công nhân viên chức. Vợ mất sớm, con trai lại ở nước ngoài. Bình thường thầy chỉ ở nhà đọc sách, chăm hoa trồng cỏ. Cuộc sống thanh nhàn đến mức có phần cô quạnh. Thấy có khách đến chơi, thầy vui vẻ lấy bộ ấm chén và trà ngon ra, niềm nở mời hai anh em ngồi xuống.

"Ối chà, cậu nhóc đẹp trai người nước ngoài đây mà, đã lớn thế này rồi cơ đấy." Thầy Lâm tươi cười, đeo cặp kính lão lên cẩn thận ngắm nghía một lượt. "Thầy nhớ em thích viết văn lắm, lại còn hay trích dẫn điển cố, thơ ca phú các kiểu. Mười bài tập làm văn thì có đến tám bài là viết về anh trai."

"..." Vành tai Bryan đỏ ửng, cậu khẽ lẩm bẩm: "I forgot."

Chu Lạc Thạch chỉ cười mà không nói gì. Hắn cùng thầy Lâm ôn lại vài kỷ niệm thú vị thời đi học. Khi nhắc đến Từ Lệ, thầy Lâm bồi hồi xúc động, kể thêm vài câu chuyện về bà.

Ánh nắng dịu dàng của mùa đông rải xuống bên bậu cửa sổ. Bryan bê một chiếc ghế nhỏ đến ngồi cạnh chân anh trai giống như hồi còn nhỏ, lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hắn và những người khác. Thỉnh thoảng, cậu lại nhấc ấm trà nhỏ trên bàn lên rót đầy trà cho hai người.

Nói chuyện thêm một lát, Chu Lạc Thạch đã thống nhất lịch bổ túc với thầy Lâm. Trong nửa tháng trước kỳ thi, Bryan sẽ đến học vào các ngày trong tuần, mỗi ngày 4 tiếng.

"Vậy không làm phiền thầy nữa." Chu Lạc Thạch hướng mắt về phía huyền quan. "Bọn em có mang chút đặc sản, thầy nếm thử ạ."

Thầy Lâm đứng dậy tiễn khách. Đến cửa, thầy vui vẻ nói với Bryan: "Cậu nhóc đẹp trai người nước ngoài này, em đừng về vội. Hôm nay chúng ta bắt đầu luôn đi. Tiếng Phổ thông này ấy mà, nói khó cũng không hẳn là khó mà nói dễ cũng chẳng phải dễ đâu. Thầy có một bộ luyện phát âm chuyên dành cho người nước ngoài..."

Vừa rời khỏi chung cư chưa được mấy bước, đằng sau Chu Lạc Thạch đã vang lên tiếng bước chân vội vã cùng tiếng gọi: "Anh ơi!"

Hắn dừng bước, ngoảnh lại thì thấy Bryan đang sải bước chạy tới: "Anh đẹp trai!"

Chu Lạc Thạch khẽ nhướng mày.

"Anh đẹp trai nè ~" Bryan cười hì hì, "Kết bạn WeChat nhé! Để em quét mã của anh!"

Chu Lạc Thạch thầm nghĩ, thầy Lâm quả nhiên cao tay. Mới có vài phút mà em trai mình đã học được mấy câu làm quen với ngữ điệu như thế này rồi. Nói không chừng, có khi vài ngày nữa nó lại tự bay sang Hà Nam thu mua đồng nát phế liệu cũng nên.

Bryan nói: "Trước đây lúc nào chúng mình cũng ở bên nhau. Bây giờ phải tách rồi, em muốn có WeChat để gọi video cho anh."

Kể từ khi đôi bên chia xa bảy năm trước, Chu Lạc Thạch đã đổi số điện thoại lẫn tất cả các tài khoản mạng xã hội. Dù sau này gặp lại, hắn cũng không cho em trai kết bạn WeChat. 

Lý do rất đơn giản, tên nhóc này quá phiền phức. Cho rồi chẳng biết sẽ gửi bao nhiêu tin nhắn quấy rồi, gọi bao nhiêu cuộc video quấy rầy nữa.

Chu Lạc Thạch đăm chiêu đánh giá người trước mặt.

Bryan hứa hẹn: "Việc học của em sẽ rất nghiêm túc, chỉ gọi khi được anh đồng ý thôi." Dứt lời lập tức tỏ vẻ nịnh nọt ghé đầu lại gần.

Mái tóc vàng óng mềm mại sáng lấp lánh dưới ánh nắng. Chất tóc vừa suôn vừa mượt như lụa. Cuối cùng, Chu Lạc Thạch vẫn không kìm được mà đưa tay xoa rối cái đầu ấy.

Ừm, sờ đã hơn lông chó Golden Retriever nhiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!