Chương 45: Nhành sơn trà

Bữa cơm với Dụ Tuyết Sam được hẹn vào một cuối tuần đầy nắng. Sau những ngày đông giá rét của tháng Chạp, ánh dương buổi sớm hôm ấy dường như mang theo hơi ấm lạ thường.

Địa điểm là một quán chay tư gia yên tĩnh do Dụ Tuyết Sam chọn, nổi bật với kiến trúc chủ đạo bằng gỗ, mang đậm nét cổ kính. Từ phòng riêng bài trí ngoài trời nhìn ra là đình đài lầu các, cầu nhỏ bắc qua dòng nước chảy, vô cùng hữu tình.

Sau khi tình cờ nghe lén được cuộc điện thoại ấy, Bryan cứ đứng ngồi không yên, lo ngay ngáy Chu Lạc Thạch sẽ giấu mình đi bàn chuyện cưới gả với Dụ Tuyết Sam.

Mấy hôm nay, anh trai vẫn giữ thái độ dửng dưng với cậu. Bryan ngóng trông từ ngày này qua ngày khác, mãi đến nửa ngày trước bữa ăn mới nhận được tin hắn sẽ dẫn cậu theo cùng. Khoảnh khắc buông được tảng đá trong lòng, cậu phát hiện quần áo mình đã ướt đẫm mồ hôi.

Hai người hẹn nhau vào buổi trưa. Mặt trời xuyên qua kẽ lá, rọi xuống những vệt sáng loang lổ.

"Em vẫn luôn muốn mời anh đến đây ăn, nhưng có vẻ lúc nào anh cũng bận rộn." Dụ Tuyết Sam mỉm cười. "Mẹ em theo đạo Phật, đã ăn chay suốt 20 năm. Đây là quán chay bà yêu thích nhất."

Hôm nay, nom Dụ Tuyết Sam khác hẳn vẻ mộc mạc thường ngày. Cô trang điểm nhẹ, diện một bộ váy mới xinh xắn khiến cả người tràn đầy sức sống, khóe môi luôn nở nụ cười dịu dàng. Thế nhưng, ở một góc khuất nào đó nơi ánh dương không rọi tới, nó lại phảng phất một nét u buồn.

Chu Lạc Thạch nhấc ấm, rót trà nóng cho cả ba người rồi cười đáp: "Em cũng bận đấy thôi."

"Phải, thời gian của chúng ta cứ lệch nhau mãi." Dụ Tuyết Sam đáp. "Chẳng ngờ đợi đến khi cả hai đều rảnh rỗi thì lại chính là hôm nay."

Xe đẩy thức ăn lăn trên nền đá xanh, không phát ra tiếng động. Nhân viên nhanh chóng dọn món lên.

Chu Lạc Thạch nói: "Ăn trước đi, mùa này đồ ăn mau nguội."

Không khí trong phòng nhất thời chìm vào im lặng.

Bryan vốn không thích nói chuyện với ai ngoài anh trai. Mỗi khi ra ngoài cùng Chu Lạc Thạch, cậu luôn giả vờ không hiểu tiếng Trung. Vẻ mặt lạnh lùng khều khều đ ĩa hạt dưa, lẳng lặng bóc vỏ một vốc lớn rồi đẩy về phía người đàn ông. Thanh niên cứ ra vẻ thờ ơ chẳng bận tâm đ ến chuyện xung quanh, nhưng thực chất hai tai dã dỏng lên hết cỡ, chỉ thiếu điều dựng thẳng lên để không bỏ sót bất kỳ từ nào.

Rõ ràng chỉ là những lời lẽ đơn giản, vậy mà ai kia vẫn cảm thấy câu nào câu nấy ẩn chứa tầng tầng ý tứ sâu xa.

Ba người im lặng dùng bữa một lát, sau đó nhân viên phục vụ gõ cửa phòng đưa tới một hộp quà hình chữ nhật: "Thưa anh, đồ của anh đây ạ."

Chu Lạc Thạch nhận lấy: "Cảm ơn."

Hoa à? Hoa gì? Hoa hồng? Tường vi? Hoặc là thứ gì khác, bút máy? Thắt lưng nữ?

Chuông báo động trong lòng Bryan lập tức vang inh ỏi, lén lút quan sát hộp quà kia.

Chiếc hộp dài được thắt một dải ruy băng màu xanh lam, gói ghém vô cùng trang nhã đẹp mắt. Chu Lạc Thạch đẩy hộp quà về phía Dụ Tuyết Sam: "Hôm nọ anh thấy hoa trong bình ở nhà bếp đã héo rồi. Cành hoa này cắm cùng chiếc bình màu xanh lục kia hẳn sẽ rất đẹp."

Dụ Tuyết Sam đón lấy hộp quà, từ từ tháo dải ruy băng rồi lấy vật bên trong ra. Đó là một nhành sơn trà đỏ vẫn còn đọng những giọt nước long lanh. Cô cầm nó lên ngắm nghía thật kỹ, rồi lại đưa ra phía có ánh nắng. Những giọt nước trên cánh hoa khẽ lay động, đẹp đến nao lòng.

"Cảm ơn anh." Dụ Tuyết Sam đặt quà trở lại hộp. Vào khoảnh khắc cúi đầu, nơi khóe mắt dường như có ánh nước chợt lóe lên.

Tim Bryan như thắt lại, cổ họng nghẹn ứ. Cảm giác chua xót dâng lên khiến cậu lại lẳng lặng bóc thêm một đống hạt dưa.

Cuộc trò chuyện sau đó chỉ xoay quanh những chuyện thường ngày. Bầu không khí trở nên thoải mái hơn, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười vui vẻ. Bữa cơm kết thúc trong sự hài lòng của cả chủ lẫn khách.

Sau khi rời khỏi nhà hàng, Bryan không kìm được, khẽ kéo tay áo Chu Lạc Thạch: "Anh ơi, không nói chuyện nữa ạ?"

Chu Lạc Thạch đáp: "Nói xong rồi."

Trước cửa nhà hàng, Dụ Tuyết Sam cầm hộp quà hình chữ nhật, lặng nhìn bóng lưng người đàn ông dần xa.

Ba năm trước vào đêm Giao thừa, cô và Chu Lạc Thạch cùng nhau đi từ chợ nông sản buổi sớm về. Khi ấy, Chu Lạc Thạch xách theo rau củ, còn cô thì ôm bó hoa chuẩn bị cắ m vào bình, gồm hoa hồng, sơn trà, nguyệt quế, oải hương... đủ màu sắc rực rỡ.

Sau bữa cơm tất niên nóng hổi, Chu Lạc Thạch cáo từ ra về. Đứng bên cửa sổ nhìn bóng dáng người đàn ông dưới lầu, một cảm xúc thôi thúc mãnh liệt chợt dâng lên từ đáy lòng. Cô vội rút một cành sơn trà đỏ thắm trong bình, chẳng kịp khoác áo ngoài cứ thế lao ra ngoài đuổi theo trong ánh nhìn ngỡ ngàng của mẹ.

Từ trước đến nay, Dụ Tuyết Sam vốn là người trầm tĩnh kín đáo. Thế mà lần đó thiếu nữ ấy lại chạy thục mạng giữa màn sương giá rét của mùa đông, cũng là lần duy nhất trong cuộc đời cô hành động như vậy.

Khi ấy, Chu Lạc Thạch nhận lấy cành sơn trà từ tay cô, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên. Sau đó, hắn cởi áo khoác đưa sang: "Đừng để bị cảm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!