Chiếc sedan màu đen lao đi vun vút, xé gió lướt qua con phố mùa đông không một bóng người. Sắc mặt Chu Lạc Thạch lạnh như băng, chân ga nhấn kịch sàn. Mãi đến khi kim chỉ tốc độ vọt lên tới con số đáng sợ mới chịu nhả ra.
Màn hình xe nhấp nháy thông báo có cuộc gọi đến. Hắn liếc nhìn rồi nhấn nút nghe, giọng trầm khàn: "Alo?"
Giọng Dụ Tuyết Sam vọng lại từ đầu dây bên kia: "Em mới rửa bát, vừa ra thì mẹ bảo anh nghe điện thoại xong thì vội đi mất rồi, không sao chứ ạ?"
"Không sao." Nhận ra giọng mình có phần lạnh lùng, Chu Lạc Thạch hít một hơi thật sâu, day day mi tâm: "Xin lỗi em, chuyện đó... anh sẽ tìm lúc thích hợp để hai ta nói chuyện."
Dụ Tuyết Sam im lặng một lát rồi khẽ bật cười: "Em còn tưởng anh sẽ không chủ động nhắc đến chứ."
Suốt những năm qua, để chăm sóc hai mẹ con Dụ Tuyết Sam, Chu Lạc Thạch đã không ít lần ra mặt với tư cách "người nhà", nhất là khi đối đầu với người cha nghiện cờ bạc hay những gã đàn ông quấy rối cô ở chỗ làm. Cả bệnh viện đều biết hắn là vị bạn trai "thiếu chút nữa đã đánh chết tên lưu manh kia", tự khắc chẳng còn ai dám lăm le đến làm phiền Dụ Tuyết Sam nữa.
Dì Dụ vừa xót xa cho hoàn cảnh của đứa bé này, vừa cảm kích sự giúp đỡ tận tình ấy, cho nên bảy năm qua luôn coi hắn như nửa con trai trong nhà. Lâu dần, trong các mối quan hệ xã giao của cả hai bên, mọi người đều mặc nhiên xem Chu Lạc Thạch là "con rể tương lai" nhà họ Dụ.
Nhưng dù gì cũng không phải.
Vậy, trong những lần trò chuyện thường ngày, những buổi cùng nhau đi chợ về, hoặc trong những bữa cơm sum họp đếm không xuể, liệu ánh mắt Dụ Tuyết Sam thoáng nhìn hắn trước khi quay đi có ẩn chứa chút tình ý nào không?
Chu Lạc Thạch không biết. Hoặc đúng hơn, hắn chưa từng để tâm. Người đàn ông chỉ cảm thấy mối ràng buộc và trách nhiệm trọn đời này đã vượt trên tình cảm nam nữ thông thường.
Vào ngày Rằm tháng Giêng, đúng dịp sum họp Tết Nguyên Tiêu, Dụ Tuyết Sam gọi hắn đến nhà, có lẽ là muốn chọc thủng lớp giấy mỏng manh chắn ngang ở giữa.
Bước tiếp theo sẽ thế nào, liệu có thể tiếp tục đồng hành cùng nhau không, tất cả đều có thể bàn bạc.
Chu Lạc Thạch hiểu rõ những cảm xúc sâu kín khó nói thành lời ấy, chỉ đáp: "Em đừng vội, chúng ta tìm cơ hội nói chuyện kỹ hơn sau, anh sẽ đưa cả em trai anh đi cùng."
"Vâng." Dụ Tuyết Sam trả lời. "Vừa rồi là em ấy gọi phải không? Em cứ nghĩ tối nay thằng bé sẽ đến."
Nhắc đến chuyện này, trong lòng Chu Lạc Thạch lại dấy lên một ngọn lửa vô danh. Hắn đạp phanh, tấp xe vào lề, bật đèn cảnh báo rồi châm một điếu thuốc.
"Nó đáng bị ăn đòn." Chu Lạc Thạch nói, "Xin lỗi vì đã không từ mà biệt."
Dụ Tuyết Sam khẽ cười: "Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên em thấy anh giận như vậy. Em còn tưởng ngoài lịch sự và chu đáo ra thì anh Chu chẳng có cảm xúc nào khác chứ."
Chu Lạc Thạch hạ cửa kính, nhả một làn khói rồi cũng mỉm cười: "Anh lại tưởng em không biết nói đùa."
"Đúng là em không thích đùa thật."
Hai người nói chuyện thêm vài câu, Dụ Tuyết Sam nói: "Anh đang lái xe phải không? Vậy em cúp máy trước nhé."
"Được."
Sau khi cúp điện thoại, Chu Lạc Thạch chậm rãi hút hết điếu thuốc. Dưới tác dụng của nicotine, mấy ngón tay run rẩy dần ổn định lại. Hắn khởi động xe, tiếp tục lên đường.
Căn nhà vẫn y hệt 7 năm về trước. Kể từ khi cha mẹ đi rồi, Chu Lạc Thạch chưa từng thay đổi bất kỳ chi tiết nào: Bàn trà, thảm trải sàn, tranh treo tường, tất cả đều ở nguyên vị trí cũ. Vài năm trước, hắn có mua một căn hộ nhỏ ba phòng ngủ, thường ngày sẽ ở đó. Nhưng mỗi tháng Chu Lạc Thạch đều quay về dọn dẹp căn nhà cũ một lần dù không ở. Người đàn ông không có thời gian chăm sóc mấy chậu hoa lan và hoa sơn trà trên ban công nên đã nhờ người làm hoa giả bằng nhựa đặt trên đó, nhìn từ xa trông sống động như thật.
Nhà cửa mới được dọn dẹp cách đây không lâu nên rất sạch sẽ. Chu Lạc Thạch c ởi đồ vứt lên sofa rồi vào phòng tắm tắm rửa. Khi hắn lau tóc bước ra, tiếng mở cửa rồi đóng lại vọng lên khe khẽ từ dưới lầu.
Hắn không dừng tay, làm như không nghe thấy mà ngồi xuống bàn, mở laptop bắt đầu làm việc.
Vài phút sau, tiếng bước chân dừng lại ngay ngoài cửa.
Lại vài phút nữa trôi qua, một tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên: "... Anh hai?"
Sau một hồi im lặng, thanh âm đầy bất an kia lại cất lên: "Anh ơi, xin cho em được kiểm điểm lỗi lầm của mình."
"Vào đi." Hắn xoay ghế 180 độ, hướng thẳng về phía cửa.
Bryan cẩn thận đẩy cửa bước vào, bất giác rụt người lại trước ánh nhìn của anh trai. Sau một thoáng né tránh, ai kia đã dũng cảm đối diện với ánh mắt của Chu Lạc Thạch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!