Chương 43: Tay anh có đau không?

Hôm nay, phố ăn vặt vừa mới khai trương, người người nhà nhà chen chúc. Đến khi Chu Lạc Thạch đánh chén no nê từ đầu đến cuối phố rồi hài lòng rời đi thì trời cũng đã về khuya. Bryan đi theo, giúp xách hắn đủ thứ đồ ăn vừa mua. 

Dưới sự chỉ đạo của anh trai, thanh niên vứt những món dở tệ vào thùng rác, hoặc nếm thử một miếng những món mà hắn khen là "ngon cực". Dù chẳng hứng ăn uống mấy, Bryan vẫn cố thử mỗi thứ một ít. Dĩ nhiên, ai kia còn ăn giúp anh trai mấy miếng ớt xanh trong xiên thịt nướng.

Khi hai anh em rời khỏi đám đông nhộn nhịp, Chu Lạc Thạch không đi về phía bãi đỗ xe mà khoác vai em trai, rẽ sang con phố bên cạnh: "Đi dạo chút đã."

Mấy ngày nay, Chu Lạc Thạch rất hay khoác vai Bryan. Mỗi lần như vậy, hắn đều nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt thoáng chút tiếc nuối xen lẫn lạ lẫm.

Khi xa nhau, Bryan mới chỉ là một cậu học sinh lớp chín 15 tuổi, thấp hơn hắn hẳn một cái đầu. Còn bây giờ, sau bao nhiêu năm xa cách, ai kia đã cao gần bằng anh mình, chỉ kém vỏn vẹn 3 cm nữa thôi. Mỗi lần khoác vai Bryan, Chu Lạc Thạch vừa ước chừng chiều cao của em trai, vừa thầm thở dài trong lòng.

Sao lại cao thế này rồi, mình còn chưa kịp tận mắt chứng kiến quá trình trưởng thành nữa. Vạch đo chiều cao ở nhà vẫn đang dừng lại ở bảy năm trước.

Ở khoảng cách gần thế này, Bryan chỉ cảm thấy ánh mắt kia sáng rực đến mức chói mắt, khiến nửa người cậu cứng đờ, đầu óc cũng trống rỗng, chỉ biết giữ vẻ mặt vô cảm nhìn thẳng về phía trước như một con rối gỗ.

Chu Lạc Thạch buông Bryan ra. Hai tay đút túi quần thong thả bước về phía trước, chẳng rõ đang suy tính điều gì. Ánh đèn đường kéo bóng hắn trải dài trên mặt đất.

Bryan lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, bước lên chiếc bóng của anh trai rồi xoa xoa bên má đã cứng đờ của mình.

Bất chợt, tuyết bắt đầu rơi. Những bông tuyết lạnh giá lặng lẽ bay lượn rồi tan chảy trên đầu mày ngọn tóc.

Bryan rảo bước tiến lên sánh vai cùng Chu Lạc Thạch, nói: "Tuyết rơi rồi."

"Ừm."

"Anh còn nhớ ngày tuyết rơi đó không?" Bryan vờ như lơ đãng hỏi. "Cái ngày anh bỏ rơi tôi ấy, cũng là một ngày tuyết đầu mùa như thế này. Vòng đu quay lạnh lẽo, trái tim tan vỡ của tôi cũng rời bỏ chủ nhân mà đi."

Chu Lạc Thạch hơi nghiêng đầu, đúng lúc một bông tuyết rơi xuống hàng mi hắn rồi nhanh chóng tan biến không dấu vết. Ai kia lười biếng nhướng mày: "Hửm?"

Bryan biết bộ dạng lải nhải mãi của mình giống hệt nhân vật Tường Lâm Tẩu* trong sách giáo khoa, nhưng nói ra không hẳn để nhắc nhở Chu Lạc Thạch. Chính xác hơn, là để tự nhắc nhở chính mình.

(Chú thích: một nhân vật trong truyện ngắn "Lễ cầu phúc" của Lỗ Tấn, nổi tiếng vì kể đi kể lại nỗi đau của mình.)

Bryan đang không ngừng cảnh báo bản thân, đừng đi vào vết xe đổ nữa.

Bằng không, giữa khung cảnh tuyết rơi thế này, trên con phố tĩnh lặng này, dưới ánh đèn đường vàng ấm áp này, cậu sẽ không kìm được mà lao lên đòi ôm, đòi hôn mất.

Mùa đông vốn dĩ nên là để người ta sát lại gần nhau.

Chu Lạc Thạch bật cười: "Cú pháp câu này cũng thuận đấy chứ, cách miêu tả có hồn phết."

"..." Bryan tức đến nghẹn họng, "Anh đúng là đồ không tim, cũng chẳng có phổi!"

"Thành ngữ đó phải là 'vô tâm vô phế' mới đúng." Chu Lạc Thạch lại khoác vai em trai dẫn cậu vào một hiệu thuốc. Những bông tuyết bay lượn giữa hai người rồi tan biến trong không khí.

Bryan liếc nhìn tấm biển hiệu, sốt sắng hỏi: "Anh... vào hiệu thuốc làm gì? Bị làm sao? Ngộ độc thức ăn hả? Tại Takoyaki? Món đó à?"

Chu Lạc Thạch khẽ cốc vào trán đối phương một cái: "Trù ẻo ai đấy?"

Bryan im lặng ôm trán.

"Chẳng phải người ngợm khó chịu từ trưa rồi sao? Mua thuốc cho nhóc đây. Lần sau ăn không nổi thì đừng ăn nhiều như vậy." Hiếm khi Chu Lạc Thạch kiên nhẫn đến thế. Hắn gọi nhân viên lại thanh toán một hộp thuốc hỗ trợ tiêu hóa.

Mãi đến khi về khách sạn, Bryan vẫn chưa hết bồn chồn. Anh trai đưa cậu đi mua thuốc, còn cùng cậu đi dạo cho tiêu cơm giữa trời tuyết đầu mùa, khiến cả người cứ lâng lâng như say rượu.

Nhưng cậu nhanh chóng tỉnh mộng, bởi Chu Lạc Thạch đang nghe điện thoại của Dụ Tuyết Sam.

"Ừ, được, cứ để ở chỗ bảo vệ đi, mai anh lấy." Chu Lạc Thạch vừa lau mái tóc còn nhỏ nước sau khi tắm xong vừa đáp lại người ở đầu dây bên kia.

Bryan vờ như vô tình lại gần, nhận lấy chiếc khăn trên tay đối phương rồi chỉ vào cổ tay phải ra hiệu đừng dùng sức, tự tay lau tóc cho anh trai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!