Chương 42: Không dỗ được nữa đâu

Cửa phòng bị gõ nhẹ hai tiếng, Dụ Tuyết Sam đã quay lại. 

"Ban nãy y tá trưởng tìm em có việc." Cô bước tới. "Không có vấn đề gì chứ? Để em làm cho." 

Ngón tay Bryan run lên, theo phản xạ nắm chặt lấy tay Chu Lạc Thạch. Hàng mi cụp xuống che đi ánh mắt, nhưng không hiểu sao lại mang theo chút ấm ức. 

"Không sao, sắp xong rồi." Chu Lạc Thạch liếc em trai. Đầu ngón tay khẽ cong lên, lướt qua đầu ngón tay đối phương như thể đang vỗ về, lại như một cử chỉ vô tình. 

Dụ Tuyết Sam đáp: "Được ạ." 

Bryan lạnh mặt mím chặt môi, không nói một lời. Dụ Tuyết Sam cũng không phải người thích bắt chuyện, căn phòng vì thế chìm vào im lặng. 

Chu Lạc Thạch lên tiếng: "Dạo này sức khỏe của dì thế nào?" 

Dụ Tuyết Sam kéo chiếc ghế lại ngồi xuống bên cạnh: "Vâng, trước Tết mẹ bị cảm nhẹ, uống thuốc vào là khỏi rồi. Nhưng mà đợt Tết anh bận, không qua nhà em ăn bữa cơm tất niên, mẹ cứ nhắc anh mãi. Bà có đan cho anh một cái áo len, khi nào rảnh anh nhớ qua lấy nhé." 

"Được, phiền dì quá." Chu Lạc Thạch mỉm cười. "Hay để Tết Nguyên Tiêu đi, cùng nhau ăn một bữa, hôm đó em có trực không?" 

"Để em xem." 

Dụ Tuyết Sam mở lịch, kiểm tra lịch trực trên điện thoại rồi gật đầu: "Hôm đó em được nghỉ luân phiên." 

"Ừ, được." 

Tâm trạng nặng trĩu, hốc mắt cay xè. Bryan ngồi đối diện, mặt không chút biểu cảm lắng nghe hai người trò chuyện. Họ ngồi trên hai chiếc ghế liền kề, vai kề vai trông thật xứng đôi. Chiếc ghế đó, ban nãy cậu không hề ngồi, nhưng giờ đây Dụ Tuyết Sam lại đang ngồi cạnh anh trai cậu. 

Chu Lạc Thạch hỏi: "Hai bệnh nhân họ Hoàng với họ Liễu kia còn làm phiền em không?" 

Dụ Tuyết Sam cười nhẹ: "Không còn nữa. Bây giờ trên dưới bệnh viện đều biết em có một người bạn trai đánh đấm rất giỏi, chẳng ai dám đến làm phiền em nữa." 

"Vậy thì tốt." 

Thuốc mỡ thấm dần vào da sau khi được xoa bóp. Bryan nắm cổ tay Chu Lạc Thạch, dùng khăn giấy lau đi phần thuốc thừa, giọng điệu trầm lạnh: "Xong rồi." 

Dụ Tuyết Sam đứng dậy: "Bác sĩ còn kê thêm thuốc tiêu viêm dạng uống, để em đi lấy." Dứt lời, cô rời khỏi phòng bệnh. 

Bryan cũng đứng dậy, ánh mắt lướt qua chiếc ghế Dụ Tuyết Sam vừa ngồi. Khoảng cách giữa nó và chiếc ghế Chu Lạc Thạch đang ngồi chỉ độ 5cm. 

Gần như vậy sao? Quá gần rồi. 

Cậu cúi đầu bước vài bước, né tránh ánh mắt của anh trai. Bryan biết rõ, chỉ cần ánh mắt chạm nhau, mọi uất ức lẫn chật vật của mình sẽ bị bại lộ. Thế nhưng, một cánh tay vươn ra vòng qua eo thanh niên. Chỉ cần hơi kéo nhẹ một cái, Bryan lập tức bị ép ngồi xuống, ngồi lên một khoảng ấm áp. 

Cậu sững sờ. 

Chưa kịp phản ứng, Chu Lạc Thạch lại dùng đầu gối đẩy nhẹ cho cậu đứng dậy. Tiếp đó, chính hắn cũng đứng lên theo, buông tay khỏi eo em trai: "Gầy quá, ăn nhiều vào một chút." 

Đầu óc ai kia choáng váng phải vịn vội vào bàn. Cậu nhìn chằm chằm vào chân Chu Lạc Thạch, trên phần đùi chiếc quần kaki màu xám nhạt có nếp nhăn do bị ngồi lên, nhắc nhở rằng chuyện vừa rồi không phải là ảo giác. 

0 cm... 

Hai chiếc ghế cách nhau 5cm, nhưng lúc nãy khoảng cách lại là 0 cm. 

"... Ai? So với ai mà anh nói tôi gầy?" 

Chu Lạc Thạch bước ra cửa, đáp: "Hướng Vãn Thanh." 

Bryan lập tức tỉnh ngang, đuổi theo truy hỏi: " Anh biết số đo eo của cậu ta? Sao biết? Why?" 

Chu Lạc Thạch dừng bước, khiến em trai vì không phanh kịp mà đâm sầm vào người hắn, vừa ôm trán vừa cố hỏi: "WHY?" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!