Kể từ khi tái ngộ, từng phút từng giây trôi qua, Bryan đều phải cố gắng kìm nén h@m muốn thôi thúc gần gũi Chu Lạc Thạch. Cậu muốn sà vào lòng anh trai, cọ mặt vào mặt hắn, muốn ngồi thụp xuống ôm lấy đầu gối đối phương, muốn tỉ tê thủ thỉ không ngừng hệt như lúc còn bé.
Nhưng không được, cậu không thể hèn mọn như vậy được.
Hồi mới sang nước A, Bryan cũng từng hạ quyết tâm phải trở nên mạnh mẽ để sớm ngày trở về bên cạnh anh trai. Khoảng thời gian đó, cậu dốc sức học tập, tranh thủ từng cơ hội để giao dịch với quản gia đổi lấy cơ hội nói chuyện với người phía bên kia đại dương.
Nhưng tất cả những gì Bryan nghe được chỉ là từng hồi từng hồi chuông báo bận, không một lời hồi đáp, không một câu hỏi thăm, thậm chí đến cả một hơi thở mỏng manh nhất cũng không có.
Điều cậu mong muốn vốn chẳng nhiều. Chỉ một câu hứa hẹn là đủ để Bryan sẵn sàng một mình lầm lũi bước đi hết mọi nẻo đường. Chỉ cần anh trai nói với cậu rằng hắn không phải không cần cậu, dẫu chỉ là lừa gạt thôi cũng được, thiếu niên đã có thể tự dỗ dành bản thân, nghĩa vô phản cố.
Dù sao thì, cậu vốn rất giỏi tự lừa mình dối người.
Thế nhưng, ngay cả điều đó Chu Lạc Thạch cũng không muốn.
Nghi ngờ, hoảng sợ, cáu kỉnh, u uất – tất cả những cảm xúc ấy đồng loạt bùng nổ tới đỉnh điểm khi chính mắt nhìn thấy những bức ảnh đó. Hóa ra, từ đầu đến cuối, đây chỉ là vở kịch độc diễn của riêng cậu.
Trong ảnh, Chu Lạc Thạch và Dụ Tuyết Sam trông thật xứng đôi. Có lẽ họ vừa bước ra từ siêu thị, trên tay xách theo rau củ tươi, trên mặt là nụ cười rạng rỡ.
Nhiều năm về trước, Bryan từng gặp Dụ Tuyết Sam. Trong ấn tượng của cậu, cô gái đó có khí chất lạnh lùng, ít nói, thi thoảng lên tiếng cũng chỉ để lộ vẻ mặt vô cảm.
Vậy mà người trong ảnh lại để tóc dài suôn mượt, chiếc kẹp tóc hình bươm bướm màu đỏ càng làm nổi bật gò má tươi tắn. Khi Dụ Tuyết Sam nghiêng đầu nhìn vị anh trai thân yêu của cậu, ánh mắt cô ta mềm mại đa tình, nụ cười nơi khóe môi càng thêm động lòng người.
Ngày trước anh trai cũng không thích cười, thế mà trong ảnh lại cười thật tự nhiên.
Thời gian quả là một thứ lợi hại, có thể khiến người không thích cười trở nên thích cười.
Đồng thời cũng thật là một thứ vô dụng. 7 năm đã trôi qua, vậy mà chẳng hề khiến cậu quên được anh trai, ngược lại càng khắc sâu hơn.
"Đang nghĩ gì thế?" Bên tai vang lên một tiếng búng tay.
Bryan theo phản xạ đáp: "Đừng dùng tay phải."
Đứng ngoài cửa nhà hàng, Chu Lạc Thạch châm một điếu thuốc: "Cứ hay ngẩn ngơ như thế, cẩn thận bị ngốc đấy."
Bryan trầm mặt, nhìn chằm chằm bàn tay phải đang cầm thuốc của hắn. Thanh niên vươn tay định giật lấy, nhưng Chu Lạc Thạch đã lùi một bước, dễ dàng tránh được.
"Làm gì đấy? Động tay động chân."
"Đừng dùng tay phải."
"Chỉ là vết thương cũ tái phát thôi, đâu phải tàn phế."
Chu Lạc Thạch chẳng mấy để tâm, kéo mở cửa ghế phụ lái định bụng ngồi vào. Nhưng rồi như nhớ ra gì đó, hắn dừng lại, chìa tay trái về phía người bên cạnh.
Bryan hỏi: "Ý gì đây?"
Chu Lạc Thạch cười tủm tỉm: "Không phải cậu vừa đòi 'knock knock' à?"
Bryan mím môi, bấy giờ mới bắt đầu hối hận về sự bốc đồng ban nãy. Cảnh tượng bản thân đuổi theo gọi "anh ơi" để đòi 'knock knock' thật chẳng khác nào một con chó trung thành.
Thế nhưng, khi nhìn bàn tay thon dài, xinh đẹp, từng đốt ngón tay rõ ràng, nơi cổ tay còn lưu lại vết sẹo bỏng từ nhiều năm trước, mọi chi tiết đều quá quen thuộc. Cậu đã từng vô số lần nắm lấy bàn tay này, cùng nhau bước trên con đường tan học về nhà.
Ngẫm nghĩ hai giây, Bryan căng mặt, ghé sát vào áp mặt lên lòng bàn tay đối phương.
Chu Lạc Thạch áp lòng bàn tay vào cằm và gò má em trai, nhẹ nhàng xoa xoa rồi khép ngón cái và ngón trỏ lại véo nhẹ phần má mềm. Ba ngón kia hơi cong, đánh nhịp hai cái lên xương hàm.
Knock, knock.
Đầu ngón tay ấm áp chạm lên làn da lạnh lẽo, tạo ra một tia tĩnh điện nhẹ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!