Thấy anh trai không đáp, trong lòng Bryan thoáng chút hoảng hốt. Dù trên mặt không biểu lộ, giọng điệu rõ ràng đã căng hơn: "Nghiêm trọng... lắm sao?"
Cậu cẩn thận nâng cổ tay Chu Lạc Thạch. Mười ngón tay nắm hờ, đầu ngón tay khẽ lướt qua xương cổ tay, hoàn toàn không dám dùng lực quá mạnh.
Vừa rồi, Chu Lạc Thạch đã hứa sẽ trả lời nên cũng không giấu diếm: "Lúc ở Ấn Độ, tôi kéo một người định nhảy xuống biển, cậu đó khá nặng. Bình thường thì không sao, nhưng hễ làm việc nặng là lại tái phát."
Sáng hôm qua, để chắc chắn hạ gục được đám vệ sĩ, hắn đã ra đòn bất ngờ, dồn toàn bộ sức lực vào cú đấm kia. Lúc ở quán cà phê, vết thương cũ ở cổ tay đã có dấu hiệu tái phát, cứ đau âm ỉ.
Bryan mím chặt môi, hai bàn tay ôm lấy cổ tay anh trai, lòng bàn tay vừa vặn che đi phần xương cổ tay nhô ra của đối phương. Một lúc lâu sau, cậu mới khẽ cất tiếng: "Tại sao... anh lại giúp?"
Chu Lạc Thạch nhìn xoáy tóc vàng óng của em trai lúc cúi đầu, cố nén h@m muốn ngứa tay chọc một cái vào nó. Nghe câu hỏi này, hắn hơi ngạc nhiên hỏi lại: "Anh trai giúp em trai còn cần lý do gì sao?"
Từ nhỏ hắn đã là một người anh rất có trách nhiệm. Bản kế hoạch giáo dục được hắn thiết kế vô cùng tỉ mỉ, kết hợp cả lý thuyết lẫn thực hành, ai từng áp dụng đều khen không ngớt lời.
Nghe vậy, Bryan bất giác nhớ lại. Những ký ức cố tình bị chôn giấu bỗng chốc trở nên sống động.
Từ năm tám tuổi, Chu Lạc Thạch đã quyết tâm rèn giũa em trai thành một người đàn ông độc lập đầu đội trời chân đạp đất. Khi Bryan gặp khó khăn, đa phần hắn chỉ đứng ngoài quan sát, cuối cùng sẽ đưa ra vài lời khen ngợi hời hợt chẳng mấy tác dụng. Nhưng cậu vẫn nhớ những khoảnh khắc dịu dàng hiếm hoi ấy ——
Hồi mới đi học, vì vẻ ngoài khác biệt mà Bryan thường bị mấy thằng con trai nghịch ngợm trong lớp trêu chọc chế giễu. Cậu có thể lạnh lùng đáp trả những câu tiếng lóng tiếng Trung mà mình không hiểu, nhưng sách vở vẫn bị người ta vẽ bậy bạ lên. Lúc kiểm tra bài tập của em trai, Chu Lạc Thạch nhìn những dòng chữ đó, bình thản hỏi cậu là ai đã viết.
Ngày hôm sau, khi tập thể dục giữa giờ xong trở lại lớp, thiếu niên lập tức thấy mặt mũi mấy thằng con trai kia đứa nào đứa nấy bầm tím, đồng thanh ủ rũ cúi đầu xin lỗi.
Cậu vui mừng khôn xiết chạy đi hỏi anh trai tại sao lại giúp mình.
Lúc đó, Chu Lạc Thạch cũng ngạc nhiên hỏi lại y hệt: "Em là em trai anh, anh trai giúp em trai cũng cần lý do à?"
Hôm ấy Bryan vui cực kỳ, trên đường đi học về cứ kéo ống tay áo anh trai mãi, đợi hắn cúi đầu thì tranh thủ hôn chụt một cái lên má ai kia.
Chu Lạc Thạch vừa lau nước miếng trên mặt vừa tỏ vẻ ghét bỏ nói: "Em có phiền không thế."
"Không phiền ạ." Cậu cười hì hì. "Cảm ơn anh hai bằng hôn má là phép lịch sự mà."
"Oh, đừng rao giảng mấy kiểu lễ nghi phương Tây đó với anh, người Trung Quốc không có kiểu đó đâu."
"Vậy thì, anh hai thích kiểu nào ạ?"
"Tiền tiêu vặt còn bao nhiêu? Cho anh mượn một nửa xài tạm, tháng sau trả."
"Cho anh hết luôn, anh hai không cần trả đâu ạ."
.......
Hồi ức xưa cũ quá đỗi dịu dàng khiến Bryan gần như không kìm được mà muốn sà vào lòng kiếm tìm cảm giác thân mật như nhiều năm về trước. Nhưng cậu lại ép mình nhớ lại vòng đu quay nơi mùa đông năm ấy, nhớ giọng điệu lạnh lùng chế giễu cùng bóng lưng rời đi không chút lưu luyến kia, nhớ đến những cuộc gọi bị từ chối hết lần này đến lần khác suốt 7 năm qua.
Sau cùng, trái tim đã bình tĩnh trở lại.
"Chúng ta đến bệnh viện."
Chu Lạc Thạch rút tay về, xoay xoay cổ tay: "Không đi."
Bryan tức giận trừng mắt nhìn đối phương.
Chu Lạc Thạch cầm đũa lên: "Chưa ăn no."
"Đứng yên!" Thấy hắn cử động tay phải, Bryan lập tức như gặp phải đại địch, giật lấy đôi đũa.
Chu Lạc Thạch tỏ vẻ khó hiểu, nhướng mày: "Không muốn đi bệnh viện thôi mà cậu đến cả cơm cũng chẳng cho người ta ăn à?"
Bryan nắm chặt đôi đũa, nghẹn đến nỗi mặt mày đỏ bừng: "Tôi đút. Tay phải của anh, giữ yên."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!