Từ Lệ xách túi đi từ khu giảng đường ra, thấy hai bóng dáng một cao một thấp dưới ánh đèn đường thì lập tức mỉm cười, bước nhanh đến chỗ họ.
"Mẹ."
"Mama."
Cả hai đồng thanh gọi.
Từ Lệ đưa tay xoa đầu Bryan, tay kia đặt lên trán Chu Lạc Thạch. Thiếu niên 15 tuổi giờ đã cao hơn mẹ, nhưng bà vẫn híp mắt cười, chẳng chịu rút tay về.
Chu Lạc Thạch chống cự một lúc rồi thở dài như chấp nhận số phận, cúi đầu để mặc mẹ xoa tóc mình.
Từ Lệ hỏi: "Mẹ đã nhờ Khâu Diễm ghi chú mấy từ vựng quan trọng cho con rồi, đã học thuộc chưa?" Bà là giáo viên tiếng Anh cấp ba, từng gặp qua vô số học sinh lười biếng hoặc chậm hiểu. Thế mà mỗi khi kèm tiếng Anh cho đứa con trai đang lớp 9 của mình, Từ Lệ vẫn tức đến phát điên. Hết cách, bà đành nhờ cán sự môn tiếng Anh trong lớp đặc biệt để mắt đến hắn.
Chu Lạc Thạch gật đầu qua loa: "Vầng."
"Anh mà chịu học mới là lạ." Từ Lệ nói chắc nịch, rồi thở dài. "Quên đi, ở trường nhớ ăn uống đầy đủ, ngủ nghỉ đúng giờ. Dùng điện thoại thì đừng để giám thị bắt được, biết chưa? Mẹ không muốn lại muối mặt đến xin điện thoại từ chủ nhiệm lớp cho con đâu."
Lần này, Chu Lạc Thạch nghiêm túc gật đầu: "Đảm bảo không bị phát hiện."
Từ Lệ nắm tay Bryan: "Tạm biệt anh đi con."
Bryan ngoan ngoãn nghe lời: "Anh hai, mai gặp nhé."
Chu Lạc Thạch cúi đầu nhìn em trai, ngạc nhiên hỏi: "Mai gặp nữa à?" Hắn cứ tưởng cậu em vừa bị bóc lột sức lao động cả buổi tối sẽ né mình thật xa chứ.
Bryan đáp: "Nhìn anh ăn, rất vui."
Chu Lạc Thạch cười khẽ: "Thích thì cứ tới."
Sau khi chào tạm biệt, Từ Lệ dắt Bryan đi về bãi đỗ xe. Đi được nửa đường, cậu ngoảnh lại, thấy ai kia đang đi về phía ký túc xá nam, bên cạnh có mấy người bạn vây quanh. Tiếng cười nói ẩn ẩn truyền đến. Thiếu niên vừa ngưỡng mộ, lại không nỡ rời mắt khỏi bóng dáng đối phương.
Từ Lệ thầm thấy yên lòng. Trước đây, bà từng lo tính cách khép kín của Bryan sẽ khó hòa nhập với gia đình và trường lớp. Không ngờ chỉ sau một tháng ngắn ngủi, hai anh em đã thân thiết đến vậy.
Hôm sau, Bryan đúng giờ xách hộp giữ nhiệt đến lớp 9/6, ngồi cạnh Chu Lạc Thạch suốt ba tiết tự học buổi tối. Trong những ngày tiếp theo, hầu như hôm nào cũng vậy, cứ thế kéo dài đến tận kỳ nghỉ đông.
Lớn lên trong cô nhi viện từ nhỏ, Bryan đã quen với việc bí mật quan sát mọi thứ. Khi người khác trò chuyện hay đùa giỡn, cậu chỉ âm thầm ghinhớ tất cả bằng ánh mắt trầm tư. Sau nửa tháng, thành quả thu được không ít.
Ấn tượng đầu tiên và sâu sắc nhất chính là: anh trai nhà mình có nhân duyên cực tốt.
Giờ ra chơi nào cũng có người tìm hắn để mượn đồ hoặc tán gẫu. Hay xuất hiện nhất là Hùng Thắng Lâm và Tôn Hải — hai ông bạn thân chí cốt của Chu Lạc Thạch. Ba người họ thường có thể cười lăn cười bò suốt mấy phút chỉ vì một câu nói không đầu không đuôi.
Ngoài ra, đội trưởng đội bóng rổ cao kều lớp bên cũng hay ghé chơi. Còn có một người gầy như que củi, hình như là hàng xóm, chuyên môn kiếm được phép nghỉ để kéo Chu Lạc Thạch trốn ra ngoài ăn khuya.
Bryan âm thầm ghi nhớ những người thường xuyên lui tới, trong đó có hai cá thể thuộc diện đặc biệt khác thường.
Một người là Khâu Diễm, cán sự môn tiếng Anh. Chị gái này đến tìm anh trai với tần suất cực cao, lầnnào cũng kéo ghế ngồi cạnh đến tận lúc chuông vào lớp reo mới miễn cưỡng chịu về chỗ. Ánh mắt Khâu Diễm thỉnh thoảng lại vô tình hoặc cố ý rơi lên người hắn. Bryan ở một bên chăm chú theo dõi. Mỗi khi chị gái phát hiện ánh mắt của cậu sẽ lập tức tránh đi. Động tác có chút bối rối cùng chật vật.
Người còn lại là lớp trưởng Hướng Vãn Thanh, một nam sinh có gương mặt thanh tú và thành tích học tập luôn nằm trong top ba toàn khối.
Nhiều lúc, Bryan chỉ muốn xông tới chất vấn – "Đã hạng ba toàn khối rồi còn quấn lấy anh tui hỏi bài hóa làm chi vậy cha nội?"
Đúng là Chu Lạc Thạch từng đoạt giải nhất môn hóa cấp quốc gia, nhưng có cần đến hỏi bài thường xuyên vậy không? Chuông reo inh ỏi rồi cũng ứ chịu đi? Còn nữa, sao tai lại đỏ hết lên thế kia?
Có một tiết không có giáo viên lên lớp, người này còn dứt khoát kéo ghế ngồi lì dưới cuối lớp, nhất quyết không chịu đi đâu. Hại Bryan mất luôn cơ hội gối đầu lên đùi anh hai viết bài luận tiếng Anh.
Cậu tức tối, hết trừng mắt lại liếc xéo ai kia suốt cả tiết, nhưng mỗi khi anh trai quay sang lại đổi thành nụ cười ngây thơ vô tội.
Nhưng Chu Lạc Thạch vẫn nhận ra có gì đó bất ổn. Khi đưa em trai về, hắn hỏi: "Em cứ nhìn chằm chằm lớp trưởng làm gì thế?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!