Chương 38: Trong suốt phần đời còn lại

Note: Bản thân Editor không phải người theo Đạo Phật. Có thể bản edit sẽ có sai sót nhất định, mong các bạn nếu thấy có chỗ nào chưa đúng hãy chỉ ra giúp mình.

------

Sáng sớm hôm sau, Chu Lạc Thạch đích thân đưa em trai đến chỗ gã đàn ông kia.

"... Anh ơi..."

Cả hai đều đã thức trắng cả một đêm. Giọng nói vang lên từ phía sau lưng hắn khàn đặc, đầy vẻ mệt mỏi.

Chu Lạc Thạch không hề dừng bước, quay người rời đi chẳng chút lưu luyến. Tiếng cành khô và lá rụng vỡ vụn dưới chân vang lên lạo xạo.

Thanh niên mời bạn bè đến ăn bữa cơm thân tình. Giữa những ánh nhìn ngập ngừng muốn nói lại thôi của mọi người, hắn thông báo rằng mình sắp đi xa một chuyến, nhưng tạm thời chưa biết đích đến, cũng chẳng rõ ngày về.

Sau khi tiễn bạn bè, Chu Lạc Thạch ngồi lặng cả ngày trong phòng ngủ của ba mẹ, im lặng nhìn tấm bản đồ thế giới treo trên tường. Mẹ hắn rất thích chụp ảnh. Những tấm hình với nụ cười rạng rỡ của bà phủ kín hơn nửa quả địa cầu trên bản đồ. Tất cả đều là những bức ảnh do chính tay hắn cẩn thận chọn lựa rồi ghim lên.

Ánh mắt hắn lướt qua những khoảng trống trên bản đồ, xác định điểm dừng chân tiếp theo của mình sẽ là Ấn Độ. Sau đó, Chu Lạc Thạch sẽ dần dần lấp đầy những chỗ trống trên bản đồ ấy, theo dấu chân của mẹ.

Sau khi xin trường cho bảo lưu kết quả học tập một năm, hắn hoàn thiện hộ chiếu và thủ tục visa, kế đến bắt đầu thu dọn hành lý.

Hắn vốn không phải người cầu kỳ, xưa nay không thích mang nhiều đồ đạc. Ngoài một bộ quần áo để thay, trong ba lô chỉ có một đ ĩa nhạc có chữ ký cùng một chiếc bông tai ngọc trai màu trắng đựng trong túi vải nhỏ.

Khi đi ngang qua bàn học, hắn khựng lại một chút, cầm cuốn nhật ký trên bàn lên, tùy ý lật xem một trang.

[Anh hai là cánh cửa dẫn lối em đến thế giới muôn màu muôn vẻ. Anh hai là ô cửa sổ cho em thấy được vẻ đẹp của thế giới. Anh hai là bức tường che chở cho em khỏi những thế lực tà ác xấu xa.

Dịu dàng, tốt bụng, đẹp trai, chăm chỉ, dũng cảm, nhiệt tình, lạc quan. Anh là ngọn hải đăng dẫn đường, là kim chỉ nam cuộc đời, là GPS khi em lạc lối.

Em sẽ mãi mãi hiếu thuận và yêu thương anh. ]

Chu Lạc Thạch lặng lẽ nhìn một lúc rồi gấp lại, có vẻ không mấy để tâm mà ném trả lên bàn. Kế đó, hắn đi vào bếp, cho chỗ bánh chẻo áp chảo đã rã đông vào chảo chiên qua. Tiếng dầu nóng xèo xèo vang lên, hắn lại quay về bàn học, nhấc cuốn nhật ký lên, lần này bỏ vào ba lô.

Sau khi mười chiếc bánh chẻo áp chảo cuối cùng được rán xong, Chu Lạc Thạch ngồi vào bàn ăn, chậm rãi nhấm nháp từng chiếc. Ngoài cửa sổ, tiếng pháo hoa nổ vang trời.

Hắn chợt nhận ra hôm nay là đêm Giao thừa.

Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, Chu Lạc Thạch đã đến đồn công an hai lần: lần đầu để xóa tên ba mẹ khỏi sổ hộ khẩu, lần còn lại để xóa tên em trai. Giờ đây, sổ hộ khẩu chỉ còn lại một mình hắn.

Ý thức rằng mình sẽ không bao giờ được ăn món bánh áp chảo có hương vị này nữa, Chu Lạc Thạch ăn rất chậm, nhai kỹ nuốt chậm từng miếng một. Nhưng rồi cũng đến lúc phải ăn hết.

Chu Lạc Thạch vốn không thích gấp chăn hay dọn giường, thành ra ga trải giường trong phòng ngủ vẫn bừa bộn y hệt mấy hôm trước.

Đêm đó, hai người họ đều không ngủ, mãi đến khi trời sáng.

Hắn tháo ga gối lẫn vỏ chăn ném vào máy giặt, xách theo ba lô, nhìn lại căn nhà lần cuối rồi khóa cửa rời đi.

Trên đường ra sân bay, hắn nhận được điện thoại của Dụ Tuyết Sam.

"Mẹ bảo em gọi cho anh," Đối phương nói. "Mẹ kêu hôm nay là Giao thừa, nếu anh không muốn ở một mình thì có thể đến nhà em. Mẹ em đã chuẩn bị xong bữa cơm tất niên rồi."

Chu Lạc Thạch im lặng một lúc rồi đáp: "Cảm ơn."

Hắn bảo tài xế quay đầu, trở lại nội thành.

Dụ Huệ đã xuất viện từ ba ngày trước. Vì sợ gã đàn ông nghiện cờ bạc kia lại đến làm phiền, Chu Lạc Thạch đã chủ động đến bệnh viện giúp đỡ, đưa hai mẹ con họ về nhà.

Dụ Huệ theo Phật từ nhỏ nên tâm thái rất bình tĩnh, có thể dùng thái độ thản nhiên chấp nhận đối diện với mọi chuyện. Bấy giờ, bà đã quen dùng xe lăn, còn đặt mua đủ loại kim chỉ, hình dán và bảng tên trên mạng, chuẩn bị làm một ít đồ thủ công nhỏ để bán online.

Thấy Chu Lạc Thạch bước vào, Dụ Huệ cười chào: "Tiểu Chu đấy à, ngồi xuống uống chút nước đi, còn món cuối cùng nữa thôi, cháu thích ăn cá không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!