Chương 37: Hắn là Thượng đế của Bryan, còn em là tạo vật của Chu Lạc Thạch.

Note: Tuyệt đối nghiêm cấm các cháu bằng tuổi Bryan học theo. Đây là truyện ảo, đừng mang ra ngoài đời!

======

Bryan bỗng bừng tỉnh khỏi giây phút tự lừa mình dối người vừa qua. Như thể bị sét đánh ngang tai, gương mặt cậu tái nhợt: "... Anh  ơi? Nếu em sai, xin hãy dạy em. Đừng bỏ rơi em... anh ơi..."

Chu Lạc Thạch vẫn đứng quay lưng, thờ ơ nhìn màn đêm: "Em không làm gì sai cả." Ai kia ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Chỉ là tôi không cần em nữa."

Bryan khuỵu cả hai gối xuống đất, vòng tay ôm chặt lấy chân đối phương, má áp vào lớp vải quần nhuốm cái lạnh của trận tuyết đầu mùa: "Anh hai... đừng mà... em... I can't understand Chinese, please... I don't know what are you saying..."

Chu Lạc Thạch nhìn trục bánh xe chuyển động chậm rì rì, chán nản nghĩ thầm bản thân đúng là chẳng ưa nổi mấy thứ chậm chạp, đáng lẽ nên đợi cả hai chạm đất rồi mới nói ra câu đó.

"Chồng ơi... đừng bỏ em..." Hai mắt Bryan ngấn lệ, van nài hết lần này đến lần khác. "Em sẽ không gây rắc rối cho anh nữa... Em sẽ nghe lời... Em sẽ sửa..."

"Anh hai... Chồng ơi... Em sẽ chết mất... Nếu anh không cần em nữa, em sẽ chết thật đấy..."

Chu Lạc Thạch lạnh lùng lắng nghe những lời cầu khẩn loạn xạ. Ống quần bên ngoài đùi đã thấm ướt, những giọt nước mắt nóng hổi của em trai xuyên qua lớp vải dán chặt vào da thịt.

Hóa ra, ngay cả trong đêm đông giá lạnh vẫn có thể tồn tại một loại nhiệt độ nóng bỏng đến thế.

"Anh gặp khó khăn gì sao? Xin anh nói cho em biết được không, em sẽ đi cầu xin lão già da trắng đó..." Bryan nói năng lung tung. "Anh hai, anh nói cho em đi, em lớn rồi, em có thể san sẻ với anh... Xin đừng bỏ rơi em..."

Chu Lạc Thạch có chút chán ghét giằng mạnh thứ đang bám chặt lấy chân mình ra. Tất cả kiên nhẫn cùng dịu dàng của hắn chỉ đủ dành cho một nụ hôn ly biệt. Sau khoảnh khắc đó, trái tim hắn đã trở nên sắt đá, ghét bỏ tất cả những thứ tình cảm dây dưa dính dớp, dùng dằng níu kéo, cắt không đứt gỡ không ra.

"Không liên quan đến em," Chu Lạc Thạch lạnh lùng nói. "Chúng ta đã sống cùng nhau 7 năm, nay duyên phận đã cạn, níu kéo thế nào cũng vô ích."

Cabin đu quay rất nhỏ, nhưng Bryan vẫn kiên trì ôm chặt lấy chân đối phương: "Không đâu... không mà... Duyên phận giữa chúng ta vẫn còn nhiều lắm... Anh... Em còn chưa kịp báo hiếu anh..."

"Chúng ta... vẫn chưa kịp 'da thịt thân mật'... Anh ơi.... Xin ngài cho phép em hầu hạ cái đó của người..."

"Ngài không được thân mật với người khác, em phải ở bên cạnh phục vụ ngài... trông chừng ngài..."

Thiếu niên hoảng loạn, đau khổ van nài.

Cabin đã xoay đến hướng ba giờ, chỉ còn 10 phút nữa là chạm đất.

Chu Lạc Thạch ngồi lại ghế, có chút mệt mỏi day day ấn đường: "Tôi không có hứng thú với đàn ông, sẽ không 'da thịt thân mật' với họ. Cho dù có đi chăng nữa, em cũng là lựa chọn cuối cùng."

Bryan điên cuồng lắc đầu, đôi mắt xanh biếc giàn giụa nước.

Nhìn vòng đu quay sắp chạm đất, Chu Lạc Thạch quyết định giải quyết dứt điểm: "Ba mẹ đều mất rồi. Tôi không còn đủ sức nuôi em khôn lớn. Việc học hành lẫn công việc sắp tới sẽ rất bận. Tôi có thể vào vai một người anh, nhưng không đảm đương nổi chức vụ làm cha."

"Anh muốn đóng vai nào, em sẽ đáp ứng yêu cầu của anh mà... Daddy... chồng ơi... Daddy... ngài là cha của em, là anh trai, là cha, cũng là chồng nữa."

Chu Lạc Thạch chẳng buồn để tâm đ ến mấy câu vô nghĩa lộn xộn của em trai, tiếp tục nói: "Sắp tới tôi sẽ rời đi một thời gian, không tiện đưa em theo."

Bryan vội hỏi: "Anh định đi đâu? Chồng ơi, hãy để em chăm lo miếng ăn giấc ngủ cho anh."

"Tôi không cần ai chăm sóc," Chu Lạc Thạch thản nhiên đáp, "Em sẽ chỉ là gánh nặng của tôi."

Chính hắn cũng không biết mình phải đi đâu, hoặc cần đi bao lâu mới tìm lại được trái tim cùng lòng kiêu hãnh đã từng là cốt lõi của bản thân.

Gánh nặng.

Hai chữ này như nhát dao đâm vào tim khiến Bryan nghẹt thở, nước mắt lại càng trào ra nhiều hơn. Thiếu niên ôm một tia hy vọng mong manh, hỏi: "Có phải... có phải lão già da trắng khốn kiếp đó... đã làm gì không? Lão bắt nạt anh sao? Anh hai, em sẽ báo thù giúp anh."

Chu Lạc Thạch mất kiên nhẫn đáp: "Không liên quan đến ai cả. Đây là quyết định của riêng tôi. Tôi không cần em nữa, nghe rõ chưa? Hay cần tôi nhắc lại?"

"Tôi không cần em nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!