Giữa dòng người qua lại, băng ghế dài màu đen lặng lẽ đứng đó, giống hệt đêm tuyết đầu mùa bảy năm về trước.
Đêm hôm ấy, ánh hoa đăng vừa rạng, người người vội bước chân. Bên cạnh Chu Lạc Thạch là một thùng kiwi, sau lưng là tòa nhà công ty giải trí bề thế. Thanh niên lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế dài màu đen. Đầu đầy ắp suy nghĩ, lại như chẳng nghĩ gì.
Hắn nhớ đến những nụ hôn vụn vặt trên cằm và má mình lúc nửa đêm, vụng dại tha thiết, chan chứa quyến luyến. Đôi lúc hắn tỉnh giấc, nhưng phần nhiều là không. Dẫu có tỉnh, Chu Lạc Thachk cũng không né tránh. Bản thân ai kia vốn không phải kiểu người hay tị hiềm, tự thấy không cần thiết phải làm mấy chuyện như vậy.
Nhưng hắn cũng chưa bao giờ đáp lại, bởi đến chính mình cũng chẳng rõ đây là gì.
Đã có mấy lần Chu Lạc Thạch hạ quyết tâm phải suy nghĩ kỹ càng, nhưng chỉ cần đặt lưng xuống gối là lại ngủ say như chết ngay lập tức. Ban ngày có quá nhiều chuyện phải giải quyết, cơ thể mệt mỏi tới cùng cực nên tối đến cứ chạm vào giường là tự động "tắt nguồn", thậm chí bỏ qua cả giai đoạn mơ màng.
Thành ra, hắn cũng chẳng còn thời gian để nghĩ ngợi.
Chu Lạc Thạch chỉ lờ mờ cảm thấy giữa mùa đông lạnh lẽo nhất từ trước tới giờ này, bản thân cần một chút nồng nhiệt như thế, bất kể là tình thân, tình bạn, hay tình yêu.
Hắn lại nghĩ đến văn phòng trên tầng cao nhất của tòa nhà công ty giải trí, nơi một tiếng trước Tổng giám đốc Lâm vừa hút thuốc vừa mỉm cười từ chối.
Kể cả khi hắn đã mở lời cầu xin.
Tiếng nhạc đằng sau vẫn còn vang vọng, nhưng người đi đường đã thưa thớt lắm rồi.
Một cảm giác nhẹ bẫng rơi xuống hàng mi. Chu Lạc Thạch hơi ngước mắt lên, nhận ra tuyết đã rơi. Trận tuyết đầu mùa năm nay vậy mà đến sớm lạ thường.
Chiếc điện thoại trong túi quần thỉnh thoảng vẫn rung lên, nhưng hắn không để tâm, chỉ lặng lẽ ngồi đó hòa mình vào màn đêm, mặc cho lớp tuyết mỏng phủ lên bờ vai.
Giữa chừng, có một thiếu nữ đi ngang qua đặt một chiếc ô lên băng ghế. Cô bé nhìn hắn một lát rồi rời đi. Tiếp đó, một chú chó đốm đen chạy ngang qua dụi đầu vào ống quần hắn. Chu Lạc Thạch đưa cho nó một quả kiwi, nhưng con vật chỉ ngửi qua rồi bỏ đi.
Cũng có vài chiếc taxi dừng lại, nhưng sau khi hỏi han thì đều rời đi.
Mãi đến khi chiếc điện thoại trong túi quần nóng lên vì rung liên tục, Chu Lạc Thạch mới dùng đôi tay tê cứng lấy ra, nhấn nút nghe máy.
"Anh hai, anh đang ở đâu vậy?" Thanh âm ở đầu dây bên kia đầy sốt ruột. "Trễ lắm rồi, em đến đón anh nhé, được không?"
"Anh ăn gì chưa? Có đói không?"
"Anh ơi, anh lạnh không?"
Chu Lạc Thạch nhìn đồng hồ đeo tay, hóa ra bản thân đã ngồi đây suốt 3 tiếng đồng hồ, hiện tại đã hơn 8 giờ tối.
"Anh ơi? Anh còn nghe máy không?"
"Ừm," Chu Lạc Thạch đáp. "Vậy em đến đi." Rồi đọc địa chỉ.
"Anh hai, em đến ngay đây!" Tiếng cửa mở rồi đóng sầm vọng lại từ đầu bên kia. "Anh giữ máy với em nhé?"
"Được."
Vài phút sau, đầu dây bên kia lại lên tiếng: "Em lên taxi rồi. Anh à, nói gì với em đi, được không?"
Chu Lạc Thạch ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhẹ giọng nói: "Tuyết rơi rồi."
"Đúng đúng, tuyết rơi rồi. Anh hai, chúng mình đón tuyết cùng nhau đi. Em quên mang ô rồi, mà anh thì trước nay có mang ô bao giờ đâu."
Chu Lạc Thạch nhìn ghế bên cạnh: "Anh có ô rồi."
Hắn ngả người dựa vào lưng ghế, uể oải trò chuyện câu được câu chăng với em trai.
"Anh có lạnh không?" Bryan hỏi. "Sắp không lạnh nữa rồi."
"Ừm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!