Chương 35: Di ngôn trăng trối của ông?

Khách sạn nằm ở trung tâm thành phố, tầng cao nhất có view rất thoáng đãng.

Đêm đã khuya. Qua khung cửa sổ sát đất rộng rãi sáng sủa, toàn bộ ánh đèn của thành phố đều thu hết vào tầm mắt.

Bryan căn bản chẳng có tâm trạng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu ngồi dưới ánh đèn vàng ấm áp, tay cầm tập tài liệu tiếng Anh, ánh mắt cứ nhìn mãi về phía bên kia căn phòng.

Người nằm trên giường đã lâu không động đậy, hẳn là ngủ rồi.

Ngủ cái gì mà ngủ? Sao anh ta lại có thể ngủ được chứ!

Vẻ mặt Bryan khó tả, nhìn chằm chằm chiếc giường hồi lâu sau đó lấy điện thoại gửi đi một tin nhắn. Vài phút sau, cậu rón rén bước tới cửa, mở hé ra đưa tập tài liệu cho người đứng đợi bên ngoài. Xong xuôi, ai kia nhanh chóng vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, tắt chiếc đèn đọc sách trên bàn rồi lần mò trong bóng tối đi đến bên giường.

Thanh niên đứng lặng yên ở đầu giường một lát, đợi mắt quen dần với bóng tối thì quỳ một chân lên chiếc giường mềm mại, vươn tay kéo chăn chui vào trong.

Chu Lạc Thạch đang ngủ mê man nên không hề mở mắt. Cảm nhận được chút động tĩnh bên cạnh, hắn hơi nhấc cánh tay vòng qua vai người kia, vỗ nhẹ vào lưng đối phương hai cái như muốn nói "Ngủ đi".

Giây tiếp theo, người đàn ông cảm nhận được người bên cạnh cứng đờ, rồi một giọng nói vang lên bên tai.

"Bình tĩnh đến thế cơ à? Vững như Thái Sơn? Tại sao vậy anh hai? Anh quen với việc có người leo lên giường mình rồi sao?"

"Là ai thế? Chị dâu à?" Thanh âm bỗng căng thẳng cực độ. "Hay là... tên trà xanh thảo mai kia ? Bao nhiêu lần rồi hả? Trong bảy năm qua?"

"Có người leo lên giường mà bản thân cũng không ngạc nhiên chút nào. Bất kể là những người khác nhau, vào những thời điểm khác nhau, đều đã từng có người chui vào sao? Cho nên anh mới giữ được vẻ bình tĩnh đó?" Giọng nói càng lúc càng chặt chẽ, hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn.

Chu Lạc Thạch cảm thấy như có cả một chiếc xe tải chạy ầm ầm ngang qua tai, nghiền nát cơn buồn ngủ của mình.

"Cậu có thấy phiền không thế?" Giọng ai kia hãy còn ngái ngủ. Cơn gắt ngủ lúc mới dậy tạm thời lấn át hết sự kiên nhẫn lẫn tính tình tốt đẹp mà hắn đã rèn giũa suốt bao năm qua. "Không ngủ thì biến đi."

Bryan trừng mắt nhìn anh trai trong bóng tối, rồi lao tới cắn cằm hắn.

Chu Lạc Thạch túm lấy sau gáy cậu: "Cha mẹ đẻ tuổi tuất hả?"

"Ai đã từng leo lên giường anh?" Bryan không chịu buông tha, truy hỏi đến cùng. "Là ai? WHO?!"

Bấy giờ Chu Lạc Thạch đã tỉnh ngủ hoàn toàn, cố tìm  lại chút kiên nhẫn vốn chẳng nhiều nhặn gì của mình: "Đã nhiều năm như vậy rồi, vẫn còn dùng kem dưỡng mùi hạnh nhân hả?"

Bryan sững người một chút. Đến khi hiểu ra ý của đối phương, hơi thở trở nên dồn dập: "Là 10 năm trước anh từng mua cho tôi... Anh nói, mùa đông da khô nứt nẻ sẽ xấu đi, mà anh thì ghét người xấu."

"Nói đúng sự thật thôi, đừng có thêm mắm dặm muối," Chu Lạc Thạch nói. "Hết chưa? Ngủ đi."

Bryan nói: "Anh lúc nào cũng ngủ rất nhanh, đồ không tim không phổi."

Chu Lạc Thạch thở dài: "Sao anh đây lại thành không tim không phổi nữa rồi?"

Bryan lập tức kể vanh vách như thuộc nằm lòng bàn tay. Tới khúc này, tiếng Trung của ai kia rất lưu loát, rõ ràng là đã kìm nén không biết bao nhiêu năm, có lẽ đã luôn tự dịch rồi nhẩm đi nhẩm lại chúng vô số lần.

"Hồi năm hai đại học, lúc nghỉ hè... Giữa cơn mưa rào tầm tã tháng Bảy, chúng ta đã cùng nhau dầm mưa... Khi ấy, anh biết tôi yêu anh rất nhiều." Cậu thoáng ngừng lại. "... Nhưng bây giờ tôi hận anh rồi. Ngày đó ở ký túc xá, anh vừa nằm xuống một phút đã ngủ say như chết. Dù biết rằng tôi yêu anh... vào thời điểm trọng đại như vậy... tôi thì trằn trọc không yên, còn anh thì vô tư ngủ."

"Đến năm tư đại học, tôi chờ anh 6 tiếng đồng hồ, bụng dạ đói meo, da bụng dính da lưng... Còn anh thì đưa chị ta về nhà, mua trà sữa cho người ta rồi ra sân thể dục đắm chìm tận hưởng dư vị nước hoa. Khi về đến ký túc xá, anh nằm xuống vài giây là ngủ ngay. Tôi trằn trọc thao thức, đau khổ khôn xiết, nhưng anh vẫn ngủ... then I gave you a blowjob... After that, chỉ sau vài giây you lại ngủ tiếp... Tôi không sao ngủ được, thức trắng một đêm tới tận lúc trời sáng..."

"Sau này, người Hà Lan và phiên dịch viên người Trung Quốc tìm đến định bắt tôi đi. Buổi tối hôm đó, tôi đã ôm chặt lấy anh, nhưng anh thì ngủ say chỉ vài giây khi đầu vừa chạm gối. Tôi hoảng loạn, kinh hồn bạt vía, trằn trọc không yên, nhưng anh vẫn ngủ."

"Anh lúc nào cũng ngủ ngủ ngủ rất nhanh, ngay cả những lúc tôi vì anh mà trằn trọc không yên, mất ăn mất ngủ, đêm không thể nhắm mắt, cầu mà không được, ngày đêm thao thức mong nhớ."

Chu Lạc Thạch yên lặng nghe đối phương mách tội, trong lòng lại thấy hơi buồn cười.

"Tôi ngủ ngon mà cũng làm phiền* đến cậu à?"

Bryan hoàn toàn sững sờ: "Anh... yêu* tôi á?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!