Chương 34: Hắn chưa từng phải cầu xin ai bao giờ

Ra khỏi quán cà phê, Chu Lạc Thạch vẫy một chiếc taxi rồi đi thẳng đến bệnh viện.

"Anh hai?" Bryan ngồi sát bên cạnh, vòng tay ôm lấy cánh tay hắn.

Chu Lạc Thạch đáp: "Mẹ con họ gặp chút rắc rối, anh qua xem thế nào."

Vừa rồi, Dụ Tuyết Sam kể qua điện thoại cho hắn rằng người cha nghiện cờ bạc đã bỏ rơi mẹ con họ từ nhiều năm trước, nay đã quay về. Chẳng biết gã nghe ngóng chuyện vợ bị tai nạn từ đâu mà tìm đến bệnh viện la lối ăn vạ đòi tiền bồi thường, cảnh tượng vô cùng khó coi. Cô bé không muốn người ngoài biết thảm cảnh mẹ mình đã mất đi đôi chân, nên đành phải tìm đến hắn.

Chiếc taxi dừng trước cổng bệnh viện. Trước khi bước qua cửa lớn khu nội trú, Bryan nắm chặt tay anh trai, mười ngón tay đan chặt. Chu Lạc Thạch liếc nhìn cậu, nhưng lần này không dừng bước.

Họ vội vã đi tới cửa phòng bệnh, những âm thanh hỗn loạn vọng ra từ căn phòng đang đóng kín cửa.

"... Trả lại cho tôi! Đó là thẻ của người ta, là tiền của người ta!"

"Ôi chao, Tiểu Sam à, dù sao thì ba cũng là ba con chứ có phải người ngoài đâu? Con nỡ lòng nào nhìn ba không trả nổi nợ cờ bạc, để người ta đuổi cùng giết tận à?"

"Ông còn mặt mũi nhắc đến chữ 'ba' sao!" Người phụ nữ từng có thể bình thản đối diện với việc mất đi đôi chân, giờ đây lại giận đến run rẩy: "Nếu ông còn chút lương tâm thì đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc đời mẹ con tôi nữa!"

"Vợ chồng với nhau, có gì đâu mà hận thù lâu thế. Giờ cô đã thành ra thế này rồi, cũng chỉ có tôi không chê bai thôi. Đổi lại là người khác, còn ai thèm đến ngó ngàng gì đến cô nữa?"

"Cút đi!"

"Này người nhà bệnh nhân, yêu cầu ông giữ trật tự, bằng không chúng tôi buộc phải gọi bảo vệ! ... Còn bệnh nhân, xin đừng kích động!"

Chu Lạc Thạch nhíu mày, đẩy cửa bước vào. Ngay lập tức, mọi ánh mắt trong phòng lập tức đổ dồn về phía hắn.

Dụ Tuyết Sam đang nắm chặt một chiếc bình hoa, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt ngấn lệ. Thấy người đứng ở cửa, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, vội chạy lại nói khẽ: "Xin lỗi, lại làm phiền anh rồi."

Giữa phòng bệnh, một gã đàn ông trung niên dáng người cao lớn nhưng nét mặt bỉ ổi đang đứng đó. Gã ném mạnh nửa đoạn quai túi xách đã bị giật đứt xuống đất, đắc ý vung vẩy hai chiếc thẻ ngân hàng vừa cướp được, khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt xuống sàn: "Không uổng công ba sinh con ra, cuối cùng cũng biết báo hiếu rồi."

Y tá đứng chắn ở hành lang, cố gắng làm tròn trách nhiệm: "Tôi đã gọi bảo vệ rồi. Tốt nhất là ông nên trả lại thẻ. Việc chăm sóc hậu phẫu, bồi dưỡng và tái khám sau này của bà nhà đều cần tiền, ông đang cầm tiền cứu mạng của người ta đấy."

Gã đàn ông trung niên nghênh ngang đi về phía cửa: "Người đẹp, đây là chuyện nhà của chúng tôi, cô gọi bảo vệ làm gì?"

Chu Lạc Thạch vẫn đứng yên ở cửa, vẻ mặt bình tĩnh. Gã đàn ông liếc thấy hắn, bất giác rảo bước muốn rời đi.

Giây tiếp theo, một lực cực mạnh siết lấy cánh tay gã. Chỉ nghe một tiếng "rắc", gã kinh hoàng nhận ra cánh tay mình đã mềm nhũn rũ xuống, không còn chút sức lực nào.

Gã tức tối gầm lên: "Mẹ kiếp, mày là thằng nào!"

Sắc mặt Chu Lạc Thạch lạnh đi, dứt khoát bẻ gãy nốt cánh tay còn lại: "Ăn nói cho sạch sẽ vào."

Gã đàn ông rú lên thảm thiết, hai chiếc thẻ ngân hàng rơi xuống sàn.

"Cầm thẻ của tôi, chưa được tôi cho phép mà đã muốn đi rồi sao?"

Cô y tá rùng mình, lắp bắp: "Tôi gọi bảo vệ rồi!"

"Không sao đâu." Chu Lạc Thạch quay lại cười với đối phương. "Chị à, để tôi xử lý, không cần gọi bảo vệ đâu."

"Cậu là ai? Cậu quen họ ư?"

Ánh mắt Chu Lạc Thạch lướt qua gương mặt Dụ Huệ và Dụ Tuyết Sam, đáp gọn lỏn: "Người nhà."

Cô y tá ngập ngừng đôi chút, cắn môi như đang cân nhắc rồi gật đầu: "Được rồi, bệnh viện cần yên tĩnh."

"Vâng, chị cứ yên tâm."

Chu Lạc Thạch đẩy gã đàn ông vào trong phòng, tiện tay đóng cửa lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!