Sắc mặt Lưu Cường cùng gã đàn ông người Hà Lan hơi thay đổi. Lần này thì không cần phiên dịch nữa, chính vị kia cũng hiểu được thái độ của đối phương.
Chu Lạc Thạch chẳng thèm nhìn họ lấy một cái, dắt Bryan đi xuyên qua giữa hai người rồi vào thang máy.
Cửa thang máy vừa đóng lại, mặt Bryan đã tái nhợt hẳn đi, toàn thân run rẩy níu chặt lấy cánh tay hắn: "Anh đừng bỏ em nhé... Anh không được bỏ em đâu."
Chu Lạc Thạch cúi đầu nhìn cậu, xoa nhẹ gáy em trai: "Anh không có bỏ em."
Bryan ôm chầm lấy eo đối phương, vùi mặt vào ngực hắn hít một hơi thật sâu, mãi đến khi mùi hương quen thuộc tràn ngập khoang mũi.
Chu Lạc Thạch nhớ lại chuyện vừa xảy ra, vẻ mặt có phần đăm chiêu.
"Đing" một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Tất cả mọi người đều đứng đợi ngoài thang máy, vẻ mặt căng thẳng.
Hùng Thắng Lâm dè dặt hỏi: "Anh Chu, cậu gặp bọn họ rồi à?"
Chu Lạc Thạch "Ừm" một tiếng, đi vào nhà: "Bọn họ đến từ khi nào?"
"Năm ngày trước." Hướng Vãn Thanh mở laptop. "Đây là tài liệu tôi tìm được, cậu xem thử đi. Chắc là đủ để hình dung được sự việc rồi."
Chu Lạc Thạch ngồi xuống sofa, bắt đầu xem tài liệu.
Bryan nhặt chiếc áo khoác anh trai vừa cởi ra treo lên cây treo đồ ở góc phòng khách, kế đó rót một cốc nước ấm đặt bên cạnh máy tính. Kế đến, cậu lại leo lên sofa, ôm lấy eo hắn từ phía sau rồi áp mặt vào lưng hắn, trông chẳng khác gì một chú chó nhỏ sợ bị bỏ rơi.
Nếu là trước kia, Chu Lạc Thạch đã sớm mất kiên nhẫn. Nhưng kể từ sau khi chuyện đó xảy ra, dường như hắn không còn kháng cự việc skinship nữa, cứ im lặng mặc cho em trai hấp thụ hơi ấm từ người mình. Thanh niên vỗ nhẹ lên cánh tay đang vòng ngang eo mình, rồi nhanh chóng xem hết tài liệu.
Phần lớn nội dung không khác mấy so với những gì hắn nghĩ, chỉ duy có một chi tiết đặc biệt chú ý. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt giao nhau với Hướng Vãn Thanh rồi lại ăn ý dời đi.
Khâu Diễm đứng ở một bên lập tức đứng dậy: "Em trai, hôm nay em chưa giặt đồ cho anh em đúng không? Đi nào, chị lên lầu cùng em."
Bryan càng ôm eo Chu Lạc Thạch chặt hơn, giọng ỉu xìu: "Em không muốn xa anh hai đâu... Lát nữa giặt có được không?"
Chu Lạc Thạch vỗ nhẹ lên mấy ngón tay đang bấu ở eo mình: "Ngoan, nghe lời nào, đi đi."
Bryan từ từ buông tay ra, theo Khâu Diễm lên lầu.
Cửa phòng ngủ vừa đóng lại, Chu Lạc Thạch thu ánh mắt về, di chuyển con trỏ đến một đoạn trong tài liệu: "Vậy, đây chỉ là phỏng đoán?"
Hướng Vãn Thanh đáp: "Mười phần chắc chín."
"Dựa theo tài liệu tôi và anh Hùng tìm được, mẹ ruột của em ấy từng là một kiều nữ chính trị nổi tiếng, gần như đã qua lại với toàn bộ giới thượng lưu. Sau một đêm ăn nằm với ông Smith, bà ta phát hiện mình có thai. Khi đó, vợ cả nhà Smith đã ra tay rất tàn độc, gia tộc bên ngoại lại có gia thế lớn mạnh, canh chừng ông ta rất kỹ. Đó cũng là lý do ông Smith chỉ có một cậu con trai duy nhất.
Nếu bà ta lộ diện thì rất dễ bị vây cánh bên đó thủ tiêu, vì vậy đã tùy tiện tìm một nơi sinh Bryan ra, sau đó lại được một phú ông người Trung Quốc bao nuôi suốt ba năm. Bà ta không dám để tình nhân mới biết mình có con nên suốt ba năm đó đã giao đứa bé cho một ông lão quét rác trông nom. Mỗi năm gửi cho chút tiền, cốt sao để thằng bé không chết đói là được."
Chu Lạc Thạch dựa lưng vào sofa, yên lặng lắng nghe.
"... Trước khi qua đời vì bệnh tật, ông lão đã đặt em ấy trước cổng cô nhi viện," Hướng Vãn Thanh nói tiếp. "Bây giờ, cậu quý tử duy nhất của nhà họ Smith đã chết, bà vợ cũng qua đời từ năm kia vì bệnh tật. Bà mẹ ruột kia chợt nhớ mình từng bỏ rơi một đứa con trai, thấy rằng đây là cơ hội để cùng con một bước lên mây nên đã bỏ rơi người tình hiện tại để đến tìm ông Smith."
"Đây là những gì chúng tôi suy luận từ các thông tin thu thập được."
Chu Lạc Thạch bình tĩnh nghe xong, thầm nghĩ, muốn vứt thì vứt, muốn đòi lại thì đòi, trên đời làm gì có cái lý đó. Khóe mắt hắn bỗng liếc thấy mái tóc vàng ló ra từ tầng hai, chợt dừng lại một nhịp rồi cất giọng: "Xuống đây."
Bryan đứng dậy từ sau chiếc tủ, chạy nhanh xuống lầu, sốt sắng nói: "Anh ơi, em không có ba mẹ nào khác hết, mãi mãi không có."
Khâu Diễm chạy ra từ phòng ngủ: "Ối trời ơi, ông trời con này, chị mới nghe điện thoại có một lát mà đã lẻn đi mất rồi."
Bryan ôm chầm lấy cánh tay anh trai, lặp đi lặp lại: "Em chỉ cần anh thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!