Trong mấy ngày tiếp theo, Chu Lạc Thạch bình tĩnh xử lý mọi việc, từ việc làm trích lục khai tử, liên hệ nhà tang lễ, hỏa táng, đến việc tới đồn công an xóa hộ khẩu. Hắn bận rộn chạy ngược chạy xuôi, giữa chừng còn đến phòng chăm sóc đặc biệt thăm mẹ của Dụ Tuyết Sam đang hôn mê.
Đầu óc thanh niên tỉnh táo, nói năng rõ ràng, ngoại trừ việc phản ứng rất chậm với lời nói của người khác thì trông hoàn toàn bình thường.
Bryan thấp thỏm lo sợ đi theo anh trai 24/7, phát hiện tay trái người nọ cứ nắm chặt mãi. Cậu muốn mở lòng bàn tay đối phương ra, nhưng lại phát hiện vì giữ tư thế nắm tay quá lâu nên ngón tay đã cứng đờ, không cử động được. Chu Lạc Thạch cũng phối hợp muốn thả lỏng bàn tay, nhưng không tài nào làm được.
Thấy vậy, Bryan bèn xoa bóp ngón tay và khớp xương cho anh trai. Nửa tiếng sau khi tay trái nới lỏng, một chiếc khuyên tai ngọc trai màu trắng dính máu rơi ra.
Nhìn thấy nó, hơi thở Chu Lạc Thạch chợt ngưng đọng, vẻ bình tĩnh thờ ơ vỡ tan, nét mặt hơi sững đi. Hắn quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bryan cố nén nước mắt, nhặt chiếc khuyên tai ngọc trai lên, cẩn thận dùng khăn ướt lau sạch vết máu rồi bỏ vào túi quần anh trai. Cậu lại nắm lấy tay hắn, chậm rãi lau đi những vệt máu sẫm màu đã khô cứng.
Sau khi nhận hũ tro cốt từ nhà tang lễ, Chu Lạc Thạch đưa em trai về nhà.
Bạn bè của hắn đều đến đông đủ. Hướng Vãn Thanh đang thực tập ở văn phòng luật sư đã xin nghỉ phép dài hạn, Tôn Hải sắp thi nghiên cứu sinh cũng rời phòng tự học để góp mặt, ngay cả Hùng Thắng Lâm và Khâu Diễm đang học ở tỉnh khác cũng xin nghỉ để trở về. Chu Lạc Thạch định nói gì đó, nhưng cổ họng đau rát. Hắn cũng muốn cố nở một nụ cười, nhưng cũng không thành.
Hùng Thắng Lâm bá vai bạn mình, vỗ nhẹ lên lưng: "Tôi xin nghỉ một tháng rồi, sẽ ở nhà cậu. Cần gì cứ gọi tôi bất cứ lúc nào."
"Việc ở trường cậu đừng lo," Hướng Vãn Thanh đỡ lấy cặp sách trên vai Chu Lạc Thạch, đặt xuống sofa rồi nói tiếp. "Tôi đã bàn giao công việc bên Hội sinh viên giúp cậu, cũng đã liên hệ giáo viên chủ nhiệm xin nghỉ dài hạn rồi. Cậu không cần lo mấy việc này, cứ nghỉ ngơi cho khỏe. Nếu cần, tôi sẽ viết luận văn tốt nghiệp giúp cậu luôn."
Chu Lạc Thạch khẽ "Ừm" một tiếng, giọng khản đặc đáp: "Cảm ơn các cậu." Hắn gật đầu với mọi người rồi dắt Bryan lên lầu, vào phòng ngủ của ba mẹ đóng cửa lại.
Đặt hai hũ tro cốt xuống sàn, Chu Lạc Thạch ngồi bệt xuống đất dựa lưng vào thành giường, ngẩng đầu nhìn tấm bản đồ thế giới khổng lồ dán đầy ảnh trên tường, mở miệng: "Kể anh nghe đi... về chuyện của ba mẹ. Những chuyện mà anh chưa biết ấy."
Bryan ngồi sát vào anh trai, ôm lấy cánh tay đối phương, sụt sịt mũi rồi kể bằng giọng đã khản đặc vì khóc: "Hồi cuối kỳ năm ngoái, loa trường thông báo các tổ trưởng khối lên họp, em chạy tới phòng họp thì thấy mẹ đang ở đấy. Mẹ ngạc nhiên lắm, hỏi sao em không ở lớp học bài. Em nói em là tổ trưởng, thế là mẹ cười."
Chu Lạc Thạch chống tay lên trán, khẽ bật cười.
"Đúng lúc đó chuông vào lớp reo lên, nếu quay về sẽ bị thầy Triệu dạy Toán bắt phạt đứng mất. Thế là mẹ cho em vào họp cùng, còn cho em kẹo nữa. Hai mẹ con ngồi ở hàng cuối cùng. Thầy hiệu trưởng tóc bạc nói chuyện chậm rì rì, em ngủ thiếp đi lúc nào không hay, cả mẹ cũng ngủ gật luôn, nhưng trông mẹ cứ như đang thức vậy. Em tỉnh dậy trước, đúng lúc thầy hiệu trưởng hỏi mẹ vấn đề gì đó, em vội gọi mẹ dậy ngay."
Tới đây, Chu Lạc Thạch bật cười thành tiếng.
Hồi còn học tiểu học, trường học lúc nào cũng có những cuộc họp không bao giờ dứt khiến ngày nào hắn cũng phải đợi mẹ họp xong mới được về nhà. Chu mini ngồi bên cạnh chơi game điện thoại rất hăng say, còn mẹ thì lần nào cũng buồn ngủ rũ rượi không mở nổi mắt. Ai kia đang chơi say sưa thì 'cạch' một tiếng, cây bút của mẹ rơi xuống đất khiến hắn giật cả mình.
Sau này lên cấp hai, hắn tự cho mình là một chàng trai lớn rồi nên tan học là tự bắt xe về nhà hoặc đi chơi đây đó với bạn bè, ít khi đi họp cùng mẹ nữa.
Ánh mắt Chu Lạc Thạch rơi xuống hũ tro cốt, nụ cười dần nhạt đi. "Còn nữa không?" hắn hỏi.
Bryan nói: "Em hỏi mẹ, sao mẹ không đặt tên tiếng Trung cho em? Mẹ bảo, anh trai sẽ đặt tên cho em. Nếu mẹ đặt trước, anh sẽ không vui."
Chu Lạc Thạch lặng lẽ nhìn dòng họ tên trên hai hũ tro cốt.
"Em nói với mẹ, nếu em và anh kết hôn, vậy thì cả nhà mình sẽ không bao giờ phải xa nhau, cũng không có người ngoài nào xen vào."
Chu Lạc Thạch lấy tay che mặt, bật cười khe khẽ, ngữ khí trầm thấp vang lên: "Rồi mẹ nói sao?"
"Mẹ vui lắm, mẹ bảo anh trai nhà mình kén chọn cực kỳ, khó theo đuổi lắm đấy, mẹ dặn em cố lên."
Chu Lạc Thạch cúi đầu nhìn chiếc khuyên tai ngọc trai trong lòng bàn tay. Chiếc khuyên tai nhỏ xinh lăn nhẹ theo đường vân trong lòng bàn tay hắn.
"Mẹ dạy em, muốn nắm trái tim đàn ông thì trước hết phải giữ được dạ dày của họ. Thế là mẹ truyền cho em cách làm bánh chẻo áp chảo. Em đã học rất nghiêm túc."
"Mẹ còn dạy em đọc thơ nữa." Bryan chậm rãi ngâm nga, " Gần nước lâu đài trăng ngắm trước, Hướng dương cây cỏ dễ chào xuân."
(Chú thích: Ngụ ý những người làm viêc gần gũi với quan lớn thì dễ được chiếu cố cất nhắc hơn là những người làm việc di động ở xa, hoặc người ở vị trí thuận lợi sẽ có được cơ hội trước.)
Chu Lạc Thạch cười không dừng lại được. Cười đã rồi, hắn ngả đầu ra sau dựa vào thành giường, giơ chiếc khuyên tai ngọc trai lên trước mắt: "Mẹ à, mẹ đúng là bà mẹ chồng dịu dàng nhất thế gian." Nói đoạn lại cười đến ho sặc sụa.
Bryan vặn nắp bình giữ nhiệt, đưa dòng nước ấm đến bên môi hắn, lo lắng hỏi: " Anh, uống chút nước đi, nhé?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!