"Tối nay, thành phố đã hứng chịu một trận mưa lớn chưa từng thấy trong mười năm qua. Vào lúc 20 giờ 39 phút giờ Bắc Kinh, trên cầu vượt phía Tây thành phố đã không may xảy ra một vụ tai nạn liên hoàn..."
Một bản tin khẩn cấp được phát xen ngang, giọng phát thanh viên đều đều vang lên trên mọi kênh radio và chương trình thời sự: "Một chiếc xe tải hạng nặng chở quá tải đã bị lật nghiêng khi đang di chuyển. Năm tấn cốt thép xi măng đổ ập xuống theo thân xe trong khoảnh khắc. Chiếc Mercedes màu đen ở bên phải xe tải không may bị va chạm mạnh, tài xế xe tải cùng cặp vợ chồng trong xe Mercedes đã tử vong tại chỗ..."
"Do trời mưa lớn khiến tầm nhìn bị hạn chế, cộng thêm dòng xe ùn tắc, cây cầu vượt sáu làn xe kẹt kín phương tiện. Ngay trước khoảnh khắc xe tải bị lật, chiếc Mercedes màu đen đã đánh lái gấp sang phải và va chạm với một chiếc Buick màu trắng, từ đó gây ra vụ tai nạn liên hoàn... Những người trên ba chiếc xe phía bên phải đều bị thương ở các mức độ khác nhau, hiện đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu..."
------
Bệnh viện.
Mùi thuốc sát trùng buồn nôn, cùng màu trắng đáng ghét.
Hai chiếc cáng đặt cạnh nhau, tấm vải trắng phủ bên trên đã thấm đẫm màu máu đỏ rực.
Chu Lạc Thạch đứng đó, vẻ mặt ngơ ngác pha chút hoang mang, dường như không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Hắn nắm lấy mép tấm vải trắng lật lên, nhìn thấy một khối máu thịt nhầy nhụa không còn nguyên hình nguyên dạng. Thanh niên nhìn chúng chăm chú không chớp mắt, cố tìm kiếm dấu vết của cha mẹ mình trong đống máu thịt ấy. Không tìm thấy gì, hắn bắt đầu thấy may mắn, có lẽ cảnh sát đã nhầm.
Ánh mắt vô định của Chu Lạc Thạch dừng lại ở một chỗ nào đó, rồi đột nhiên run rẩy co giật không kiểm soát.
Giữa khối máu thịt bầy nhầy không thành hình kia, một chiếc khuyên tai ngọc trai, màu trắng tinh nhỏ nhắn vẫn còn gắn chặt. Hắn đã từng thấy nó trên bàn trang điểm của mẹ. Đó là món quà sinh nhật ba tặng mẹ, nên bà vẫn luôn đeo nó.
Ngoài cửa sổ, mưa cuối cùng cũng ngớt dần, chỉ còn lại tiếng rơi tí tách.
Chu Lạc Thạch chợt kéo tấm vải trắng phủ lại xuống, thầm nghĩ, tại sao chứ?
"Xin nén đau thương." Viên cảnh sát đứng ở cửa biết rằng làm phiền lúc này là không phải, nên giọng rất nhỏ, mang theo vẻ áy náy. "Chủ xe Buick đang được phẫu thuật cấp cứu ở phòng cấp cứu tầng ba. Người nhà của chủ xe đã đến, người của công ty bảo hiểm cũng tới rồi. Chúng tôi cần cậu qua phối hợp... bàn bạc phương án bồi thường."
Mắt Bryan đỏ hoe, tức giận trừng mắt nhìn đối phương: "Biến đi!"
Chu Lạc Thạch dường như không nghe thấy gì, chỉ đứng bất động tại chỗ, mắt dán chặt vào chiếc khuyên tai ngọc trai trong lòng bàn tay.
Viên cảnh sát giao thông trẻ tuổi thở dài, lùi ra khỏi cửa phòng, nhường lại không gian riêng cho hai anh em. Mãi đến khi phải bất đắc dĩ quay lại thúc giục lần nữa, cuối cùng Chu Lạc Thạch mới lên tiếng.
"Đi thôi."
Đây là lần đầu tiên hắn mở miệng kể từ khi đến bệnh viện. Thanh âm khàn đặc, thô ráp như bị mài bởi hàng ngàn lưỡi dao.
Thanh niên siết chặt lòng bàn tay nhuốm máu, nắm chặt chiếc khuyên tai ngọc trai đến mức lòng bàn tay đau nhói. Lúc xoay người, hắn hơi loạng choạng, Bryan vội vàng đỡ lấy: "Anh hai!"
Tiếng gọi dường như kéo Chu Lạc Thạch về lại một chút tỉnh táo, ánh mắt hắn tập trung trở lại, cúi xuống nhìn đôi mắt sưng húp vì khóc của em trai: "Anh đi một lát."
Bryan ôm chặt eo hắn: "Anh, em đi cùng anh."
"Em ở lại đây trông..." Hắn ngập ngừng, liếc nhìn hai chiếc cáng, "... ba mẹ."
Nói đến hai chữ "ba mẹ", hắn ngừng lại vài giây, rồi hạ giọng dịu dàng hỏi: "Có sợ không?"
Bryan vùi mặt vào ngực hắn, lắc đầu nguầy nguậy.
"Ừm." Chu Lạc Thạch vỗ nhẹ lên đầu đối phương. "Ngoan."
Trên đường đến phòng cấp cứu, viên cảnh sát trẻ thuật lại tình hình một cách ngắn gọn: "Chủ xe Buick hiện đang được cấp cứu. Theo phán đoán của bác sĩ, tính mạng hẳn là không sao, nhưng có lẽ sẽ không giữ được đôi chân..."
Chu Lạc Thạch đi theo sau, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, những câu hỏi đặt ra cũng rất mạch lạc rõ ràng: "Ý anh là liệt nửa người?"
"Khả năng cao là vậy." Viên cảnh sát giao thông thở dài, "Ôi, thiên tai nhân họa, tất cả đều tại cơn mưa này..."
Chu Lạc Thạch theo lời cảnh sát giao thông mà suy nghĩ, trách ai đây? Trách chiếc xe tải quá tải kia sao? Nhưng tài xế xe tải đã chết ngay tại chỗ. Trách cha mẹ của hắn sao? Nhưng cha mẹ hắn cũng đã mất rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!