Chương 30: Anh trai yêu dấu cục cưng bảo bối

Hồi khoảng 10 tuổi, có một dạo Chu mini cực kỳ say mê Liên Xô.

Ai kia xem đi xem lại những bộ phim điện ảnh và phim truyền hình liên quan đến thời kỳ đó, đồng thời không biết đã xem lễ khai mạc Thế vận hội Moscow bao nhiêu lần. Cảnh duyệt binh ở quảng trường đỏ làm lòng người buồn bã lặng đi, còn kiến trúc và thẩm mỹ kiểu Xô Viết thì kinh ngạc thán phục.

Biết con trai thích, Từ Lệ tìm các tài liệu du lịch, ảnh chụp trên mạng, thậm chí lấy cả tờ rơi quảng bá từ các công ty lữ hành về nhà rồi đề nghị đưa con trai sang Nga chơi.

Tiếc thay, Chu Lạc Thạch từ hồi đó đã là một cậu chàng chỉ thích ru rú ở nhà, lại thêm bản tính không thích ra ngoài. Cứ nghĩ đến cảnh sân bay đông đúc, vali vừa nặng vừa to cùng đủ thứ thủ tục hải quan rườm rà là lại thấy nhức nhức cái đầu.

Cậu bé mười tuổi lý sự ra trò: "Mẹ ơi, con thích là thích Liên Xô chứ không phải nước Nga. Lẽ ra mẹ nên phát minh cỗ máy thời gian thay vì đưa con sang Nga mới đúng."

Chưa kể còn nói giọng triết lý: "Với lại, khoảng cách tạo nên vẻ đẹp mà mẹ. Nhỡ đi rồi lại hết thích thì sao?"

Từ Lệ tức đến nỗi ba ngày không thèm nói chuyện với con trai.

Từ đó về sau, mỗi kỳ nghỉ hằng năm, Từ Lệ đều nhắc lại chuyện này: nào là trượt tuyết, gấu nâu, cực quang, rừng bạch dương, dòng hải lưu ấm Murmansk...

Lần nào Chu Lạc Thạch cũng đáp: "Để sau đi mẹ ạ." Rồi lại nằm dài trên sofa chơi game, hoặc tự nhốt mình trong phòng làm mấy thí nghiệm hóa học thú vị, hoặc ngủ bù tối ngày tối mặt để lấy lại tinh thần đã bị tuần thi cuối kỳ rút cạn.

Tấm bản đồ thế giới treo trong phòng ngủ của ba mẹ dán chi chít ảnh, nhưng tuyệt nhiên không có bóng dáng Chu Lạc Thạch. Hắn chỉ phụ trách sắp xếp, chọn ra những tấm ảnh ưng ý rồi dùng đinh ghim đủ màu sắc ghim chúng lên bản đồ. Hắn thích làm những việc như vậy.

Tấm ảnh duy nhất có bóng dáng Chu Lạc Thạch được chụp tại tỉnh Hắc Long Giang.

Năm đó hắn chưa đầy 7 tuổi, tình cờ nghe người ta nói ở cực đông tỉnh Hắc Long Giang, cứ vào mùa đông là hai ba giờ chiều trời đã tối. Ai kia tò mò lắm, cứ nằng nặc đòi bố mẹ cho đi xem bằng được. Hắc Long Giang không quá xa nên cả nhà quyết định lái xe lên đường. Cậu bé Chu Lạc Thạch ngồi ghế sau ôm em trai chưa đầy một tuổi.

Đường sá đóng băng khiến xe chạy rất chậm. Dù Chu Khánh Ân lái xe rất cẩn thận, chiếc xe vẫn bị hỏng giữa trời băng đất tuyết. Lúc mở nắp capo sửa xe, cậu bé Chu Lạc Thạch ngồi ghế sau lại bị em trai tè ướt hết cả người.

Trời ơi tức chết đi được!

Ai kia sầm mặt đặt phắt thằng cu Chu nhí sang ghế bên cạnh.

Từ Lệ vội vàng lấy quần áo mới từ vali ra đưa cho con trai thay. Chu Lạc Thạch vẫn cảm thấy mùi khai cứ ám trên người nên mặt mũi sưng sỉa, lấy khăn ướt lau tay lia lịa. Sau đó, suốt quãng đường còn lại nhất quyết không chịu bế em nữa.

Nào là xe hỏng, nào là bị em tè ướt người, rồi lại gặp đường đang sửa, gặp cả kiểm soát giao thông.

Lúc đến được cực đông Hắc Long Giang thì trời đã tối om rồi, còn hoàng hôn hoàng hiếc nỗi gì nữa, khéo đợi thêm lát nữa là thấy được cả bình minh luôn đấy!

Có lẽ chính lần đó đã gieo vào lòng Chu Lạc Thạch suy nghĩ "đi chơi là gặp xui", khiến hắn hoàn toàn trở thành một trạch nam chính hiệu.

Thế nhưng, tâm trạng của Chu Khánh Ân và Từ Lệ vẫn rất tốt, bởi đây là lần đầu tiên cả gia đình bốn người cùng đi du lịch, mặc cho quá trình không mấy suôn sẻ, mặc cho cậu cả Chu Lạc Thạch vẫn đang sưng mặt giận dỗi, và mặc cho cậu út Chu Minh Ngọc còn chưa biết nói.

Bầu trời đầy sao, dải Ngân Hà lấp lánh. Rừng bạch dương đẹp đến nao lòng. Dòng suối gần đó hiền hòa như dải lụa lặng lẽ trôi, ánh lên tia sáng long lanh như kim cương. Bất chợt, trong rừng có bóng dáng của một con vật vụt qua, để lại những cành cây trống rỗng lay động.

Chu Khánh Ân cầm máy ảnh, cười tủm tỉm bảo: "Tiểu Thạch Đầu, mau ra đứng nghiêm chỉnh nào, cả nhà mình chụp kiểu ảnh."

Chu Lạc Thạch mím môi, mặt mày hầm hầm, miễn cưỡng bước tới trước ống kính.

Từ Lệ đùa giỡn đứa nhỏ trong lòng: "Lần sau không được tè lên người anh nữa nhé, được không nào?" Bà ngẩng đầu lên cười: "Cục cưng à, em đang xin lỗi con đấy, lần này tha lỗi cho em đi, được không con?"

Vừa nhìn sang, Chu Lạc Thạch thấy đứa nhỏ trong lòng mẹ quả nhiên đang giơ cả hai tay về phía mình. Miệng ê a những âm tiết không thành tiếng, đôi mắt to tròn đen láy nhìn anh trai chằm chằm.

Ai kia cắn môi, thoáng chút do dự nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt lạnh lùng: "Không được. Em hư lắm."

Phương châm giáo dục của Chu mini rất rõ ràng: Thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi!!!

Đúng lúc đó, đứa nhỏ bỗng mở miệng: "Anh... anh..."

Từ Lệ sững sờ, Chu Khánh Ân cũng sững người theo. Bởi vì ngoài những âm thanh bập bẹ vô nghĩa, đây là lần đầu tiên em út của gia đình cất lời.

Chính chủ lại càng sững sờ hơn, mặt thoáng vẻ ngơ ngác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!