Chương 3: Tám

Bị Chu Lạc Thạch đẩy nhẹ vai về phía trước, chút sợ hãi cuối cùng trong lòng Bryan cũng tan biến. Bàn tay trên vai vừa ấm áp lại mạnh mẽ, giống như một điểm tựa vô hình.

Chu Lạc Thạch chỉ tên béo cầm đầu đám học sinh, giới thiệu: "Đây là Hùng Thắng Lâm, anh em chí cốt của anh. Sau này nếu không thấy anh trong lớp thì cứ tìm cậu ta. Nào, gọi anh Hùng đi."

Bryan nhìn anh chàng cao to vạm vỡ trước mặt, lòng thầm run lên. Vừa nãy, chính người này đã đầu têu trò bao vây cậu, còn đòi sờ tóc, hỏi trêu rằng mắt xanh thế kia có phải đang đeo lens không.

Bryan không muốn gọi người khác là "anh", chỉ đáp một cách rõ ràng. "Chào Hùng tiên sinh."

Chu Lạc Thạch liếc cậu một cái, lại không nói gì.

Hùng Thắng Lâm hơi ngớ người, sau đó ôm bụng cười ha hả. Cậu ta có bộ dạng to lớn, mặt tròn như trăng rằm. Lúc bình thường nom khá dữ dằn, nhưng khi cười lại vui vẻ giống Đức Di Lặc. Ai kia lau nước mắt vì cười quá nhiều, đáp. "Đã là em trai anh Chu thì cũng giống em trai tôi. Vừa nãy là anh Hùng sai, không nên trêu nhóc. Sau này cứ việc qua lớp 9/6 chơi, anh Hùng bảo kê cho!"

Bryan không hiểu hết câu cuối, nhưng vẫn lễ phép đáp: "Cảm ơn Hùng tiên sinh."

Kế đó, Chu Lạc Thạch kéo Bryan đi chào hỏi một vòng. Suốt đường, cậu nhóc cứ sốt ruột mãi không thôi. Đợi ngồi xuống dãy bàn cuối lớp rồi, Bryan vội mở hộp giữ nhiệt, thấy bánh chẻo vẫn còn nóng hổi tỏa hương thơm lừng mới tạm yên tâm.

"Anh hai, mau ăn đi."

Nhân thịt bò vừa thơm vừa ngon kết hợp vỏ ngoài được chiên vàng giòn rụm. Ai kia vừa chạy hùng hục trên sân bóng, hiện đã đói đến mức da bụng dính vào da lưng. Hắn quét sạch cả hộp trong nháy máy còn chưa đã thèm, bèn li3m môi, ho một tiếng làm bộ nghiêm túc.

"Biết tại sao vừa nãy anh không ra mặt giúp không?"

Bryan trộm nhìn anh trai một cái, mang theo chút ấm ức. "Em không biết."

"Bởi vì con người chỉ có thể tự giúp chính mình. Bản thân phải có năng lực thì người ta mới công nhận, hiểu chưa?" Chu Lạc Thạch nói. "Nếu không có năng lực, cứ ỷ y nhờ vả người khác, họ sẽ càng coi thường mình hơn."

Bryan tai nọ xọ tai kia nhìn anh trai.

Chu Lạc Thạch chọc chọc vai người ngồi trước mượn cuốn từ điển tiếng Anh. Hắn vừa tra từ, vừa kiên nhẫn giải thích cho Bryan. Đây là bài học quan trọng, phải chắc chắn em trai nhà mình đã hiểu mới được.

Mười phút sau, Bryan bỗng vỡ lẽ, ánh mắt tràn ngập sùng bái nhìn Chu Lạc Thạch: "Anh hai, anh biết nhiều thật đấy!"

Ai kia khôi phục vẻ mặt tổng tài Lãnh Hàn Lạc Thạch: "Đây là điều anh cần dạy em."

Nhiều năm về trước, khi bản thân còn là một đứa trẻ, Chu Lạc Thạch đã ấp ủ ước mơ cống hiến một phần sức lực cho sự nghiệp giáo dục trẻ em rồi.

Hồi đó, khi đi dạo trung tâm thương mại với mẹ, bé Chu Lạc Thạch 5 tuổi thấy môt đứa trẻ nằm lăn ra đất ăn vạ. Người mẹ đứng bên cạnh vừa bất lực vừa xấu hổ, khuyên không được mắng cũng không xong, cuối cùng dứt khoát ngồi bệt xuống đất.

Chu bé ngạc nhiên: "Mẹ ơi, hồi nhỏ con cũng vậy à?"

Từ Lệ xoa đầu con trai: "Đứa trẻ nào cũng phải trải qua giai đoạn này."

Tiểu Thạch Đầu 5 tuổi ngập tràn quyết tâm phản kháng. Từ khoảnh khắc đó, trái tim thành lập một lời thề máu: Mình sẽ không như vậy! Nhất định phải nuôi dạy ra đứa trẻ ngoan nhất trên đời!

Thời gian ấy, Chu bé thường ngồi trong sân nhìn hai anh em nhà hàng xóm nô đùa. Mỗi lần nghe cô bé gọi "Hai ơi hai!", lòng Chu mini lại ghen tị phát ngứa, trộm nhủ thầm: Mình cũng muốn có một món đồ chơi nhỏ!

Khi đó, cha mẹ Chu đã có ý định sinh thêm em bé. Chẳng bao lâu, ước nguyện trở thành sự thật. Bé Chu hàng ngày áp tai vào bụng mẹ nghe ngóng hồi lâu, háo hức hỏi: "Bao giờ đồ chơi nhỏ của con đến vậy mẹ?"

Mẹ Chu cười đáp rằng sẽ sớm thôi.

Mỗi tối, Chu mini lại nhốt mình trong phòng, dùng nét chữ xiêu vẹo viết "Dự án giáo dục" lên quyển sổ.

1 tuổi: Học nói.

2 tuổi: Học đi, mặc wần áo.

3 tuổi: Học chạy, học thơ Đường, từ Tống, khúc Ngùyn.

4 tuổi: Học dao lý con ngừi, không được khók lók, mè nhéo ngoài trời làm ba mẹ khó xử.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!