Sau khi giải tỏa được áp lực, hiếm hoi lắm Chu Lạc Thạch mới ngủ được một giấc ngon lành, đến khi tỉnh lại thì trời đã sáng hẳn.
Vừa mở mắt đã bắt gặp một ánh nhìn nóng rực, hắn liếc qua một cái rồi nhắm mắt lại, mu bàn tay đặt lên trán, giọng khàn khàn vì mới ngủ dậy: "Mấy giờ rồi?"
Bryan tựa cằm lên thành giường, hai mắt cứ nhìn anh trai chằm chằm đầy si mê. Trên mặt treo một nụ cười ngơ ngẩn, ngốc nghếch nhe hàm răng trắng bóng, chẳng biết đã nhìn như vậy được bao lâu rồi. Cậu nhích cái đệm lót dưới mông, lúc này mới muộn màng nhận ra chân đã tê rần từ lâu, vừa nhăn mặt vừa nói: "Mười rưỡi rồi anh ơi, anh ngủ có ngon không?"
Chu Lạc Thạch ngồi dậy, gãi gãi mái tóc rối bù rồi ra ban công rửa mặt.
Bryan lon ton chạy theo sau hắn, rót nước ấm vào cốc súc miệng đưa cho anh trai, mặt mày rạng rỡ hạnh phúc xuất khẩu thành chương: "Mấy anh bạn cùng phòng cũng biết điều ghê, nhường lại thế giới riêng cho chúng ta sau cái vụ da thịt thân mật tối qua. Anh có đói khát không ạ? Em vừa ở căn tin về không lâu, có mua bánh bao chiên, trứng luộc nước trà, cháo kê, với cả bánh màn thầu đường đỏ này.
Ngài chọn đi ạ?"¹
Chu Lạc Thạch nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra, vốc nước rửa sạch mặt rồi gội đầu đại khái, sau đó nhận lấy khăn mặt em trai đưa tới lau qua loa rồi đi về phía bàn học.
Bryan ân cần vặn mở bình giữ nhiệt, đưa tới: "Để em dùng sữa đậu nành tưới mát cho anh ạ." Tiếp theo lại lẩm bẩm: "Tối qua anh dùng Dương Chi Cam Lộ tưới mát cho chị ta, hôm nay em dùng sữa đậu nành tưới mát cho anh. Sữa đậu nành lành mạnh, Dương Chi Cam Lộ không lành mạnh, hơn kém rõ ràng."
Chu Lạc Thạch chẳng buồn đáp, vừa uống ly sữa đậu nành nóng hổi vừa chìa tay ra.
Bryan lập tức mở khóa điện thoại của mình đưa qua cho hắn, còn vẽ rắn thêm chân bổ sung: "Mật khẩu điện thoại của em là sinh nhật anh. Với cả, mật khẩu tất cả các ứng dụng là tên anh ghép với sinh nhật anh, viết hoa chữ cái đầu ạ."
Chu Lạc Thạch mở WeChat của em trai ra, chẳng hề ngạc nhiên khi thấy trong khung chat với "Thầy Lâm dạy Văn" là cả một màn hình đầy ắp tin nhắn. Thằng nhóc này trời còn chưa sáng đã nhắn tin rồi, mà tin nào cũng mở đầu bằng câu: "Em xin mạo muội làm phiền thầy, không biết có thành ngữ nào dùng để diễn tả..."
Hắn từ tốn uống hết ly sữa đậu nành, cuối cùng mới ngẩng đầu nhìn kỹ người trước mặt. Bryan khẽ run lên, theo phản xạ lập tức đứng nghiêm thẳng lưng.
"Dạo này, có phải anh đối xử với nhóc tốt quá, chiều quá rồi phải không?" Ngữ khí Chu Lạc Thạch rất bình tĩnh, vừa nói vừa đứng dậy lục tìm thứ gì đó trong tủ quần áo.
Chân cẳng Bryan run hết cả lên, nhưng vẫn cố ngẩng cao đầu: "V... vâng, vâng ạ, a
-anh trai... là người dịu... dịu dàng nhất..."
Chu Lạc Thạch nhếch môi cười nhạt, đoạn lấy ra một cây vợt cầu lông từ trong tủ. Ai kia dựa người vào tủ, tay cầm vợt, lơ đãng dùng cán vợt đập nhẹ hai cái vào lòng bàn tay, cụp mắt nhìn thằng nhóc trước mặt, ra vẻ chăm chú lắng nghe: "Hửm?"
Chiếc ủng chờ đợi bấy lâu cuối cùng cũng sắp rơi xuống*, Bryan vừa sợ hãi vừa thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng: Cuối cùng cũng sắp bị đánh rồi!
(Chú thích: Chiếc ủng chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng sắp rơi xuống: Đây là cách nói gần giống với thành ngữ tiếng Anh "the other shoe to drop", ý chỉ một điều gì đó tồi tệ hoặc không mong muốn mà người ta đã dự liệu từ trước cuối cùng cũng sắp xảy ra)
So với bị đánh, việc không biết khi nào sẽ bị đánh rõ ràng còn đáng sợ hơn nhiều. Giờ đây, nỗi lo lắng thấp thỏm đã giày vò cậu suốt cả đêm qua lẫn sáng nay cuối cùng cũng sắp kết thúc.
Thiếu niên mừng đến phát khóc, hét lớn: "Chồng ơi, nhẹ tay chút nhé!"
Chu Lạc Thạch chỉ cần liếc mắt là biết ai kia đang nghĩ gì, bèn thong thả cất cây vợt cầu lông về lại chỗ cũ rồi đóng cửa tủ lại.
Bryan ngớ ra, mặt mày mếu xệch, muốn khóc mà không rặn nổi nước mắt: "Anh ơi, thỉnh cầu anh đấy, xin hãy ban roi cho em đi mà."
Chu Lạc Thạch cười khẩy: "Gọi nữa đi chứ, sao không gọi tiếp?"
Bryan ngồi xổm xuống bên cạnh anh trai như một chú cún con, cằm gác lên đầu gối đối phương, trông cực cực cực kỳ đáng thương: "Vậy... vậy khi nào ngài mới ban phạt cho em ạ?"
"Chưa biết."
"Có thể đề xuất đẩy nhanh tiến độ không ạ?"
"Không thể."
"Vậy... vậy anh có thể khoanh vùng trọng điểm trước cho em được không ạ?"
"Mơ đẹp nhỉ."
------
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!