Sáu tuổi.
Ba mẹ ở phòng bên cạnh đã ngủ, trong nhà tĩnh lặng như tờ. Chu mini nhẹ nhàng xuống giường, từ từ đi đến cửa phòng trẻ sơ sinh, lặng lẽ đẩy cửa ra.
Đứa bé mới hơn một tháng tuổi được quấn trong chiếc chăn nhỏ lông xù, má áp vào quả bông trên chiếc mũ mềm, đang ngủ say sưa.
Chu mini ngồi xổm xuống bên cạnh, cằm tựa lên thành nôi, đưa tay sửa lại quả bông bên má em trai. Sau đó, nhóc duỗi hai ngón tay, đặt lên trán em trai, vẻ mặt nghiêm trang: "Chào em, anh là anh trai đây."
Nhóc nghiêm túc nghĩ ngợi rồi bổ sung: "Em phải nghe lời anh, cũng phải nghe lời ba mẹ nữa." Nói xong lại nhấn mạnh: "Nhưng quan trọng nhất là phải nghe lời anh."
Đứa trẻ nào cũng có giai đoạn nói nhiều, đó là bản năng trong quá trình trưởng thành. Chu Lạc Thạch lúc nhỏ cũng không ngoại lệ, 6-7 tuổi chính là độ tuổi nói nhiều nhất. Rõ ràng nhóc rất bất mãn với tật nói nhiều của mình, bèn tỏ vẻ ghét bỏ dùng ngón trỏ gõ gõ lên môi, thầm cảnh cáo bản thân.
Cuối cùng, ai kia chốt hạ câu cuối cùng: "Anh sẽ yêu thương em."
Mười lăm tuổi.
Chiếc bánh sinh nhật trên bàn chẳng còn lại bao nhiêu, nến cũng cháy gần hết. Đêm đã khuya, ba mẹ đã về phòng ngủ.
Chu Lạc Thạch tuổi 15 đi vào phòng em trai mới. Cậu nhóc ngoại quốc tóc vàng mắt xanh vốn đang nằm, thấy hắn vào lập tức luống cuống ngồi dậy.
"Anh... anh hai."
Thiếu niên Chu Lạc Thạch kéo ghế qua ngồi xuống, khoanh tay trước ngực dựa vào lưng ghế, nói: "Cứ ngủ đi, đừng để ý đến anh."
Bryan ngơ ngác nhìn hắn: "... Anh hai?"
Thiếu niên Chu Lạc Thạch chỉ vào giường: "Ngủ đi."
Nửa tiếng sau.
"Sao còn chưa ngủ?" Ai kia hơi mất kiên nhẫn.
Bryan trông còn tỉnh táo hơn lúc trước, rụt rè nắm chặt chăn: "Anh trai...?"
Thiếu niên Chu Lạc Thạch lặng lẽ thở dài, hắn quên mất cậu nhóc ngoại quốc này bây giờ nghe không hiểu mà cũng chẳng biết nói, chỉ biết gọi duy nhất hai tiếng "anh trai", mà hắn thì chẳng có cách nào nổi giận trước hai tiếng đó.
Bryan ngồi dậy, vừa lo lắng vừa ngơ ngác nhìn ai kia. Thiếu niên Chu Lạc Thạch lấy điện thoại ra, tìm một video trong ứng dụng thể dục rồi chiếu cho Bryan xem. Phát xong, hắn gõ gõ màn hình: "Biết làm không?"
Bryan ngập ngừng gật đầu.
Chu Lạc Thạch đưa tay ra hiệu số mười rồi chỉ vào video.
Bryan lập tức ôm gáy gập bụng mười lần.
Chu Lạc Thạch gõ gõ giường: "Tiếp tục."
Bryan lại gập bụng thêm năm mươi cái nữa, thở hổn hển.
Chu Lạc Thạch đầy hy vọng hỏi, đồng thời chỉ vào gối và chăn: "Giờ muốn ngủ chưa?"
Thấy Bryan nửa hiểu nửa không lắc đầu, Chu Lạc Thạch lại tìm một video khác.
Bryan lại chống đẩy thêm năm mươi cái, mệt đến mức nằm vật ra sàn, thở d ốc.
Chu Lạc Thạch lại hỏi: "Giờ muốn ngủ chưa?"
Bryan do dự hồi lâu rồi khẽ lắc đầu.
Chu Lạc Thạch lại tìm ra video thứ ba...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!