Chương 27: Tôn thờ như thần thánh

Note: Trước khi đọc, nhẩm kỹ câu "Đây là truyện hư cấu, không ứng dụng vào đời thật" 3 lần nha các mom.

------

Học kỳ đầu năm tư đại học, Chu Lạc Thạch vô cùng bận rộn.

Luận văn tốt nghiệp, thực tập, tìm việc, các mối quan hệ gia đình, cộng thêm việc ở hội sinh viên, tất cả cứ dồn dập kéo đến khiến hắn bận tối mắt tối mũi đến mức chân không chạm đất.

Khi ấy, hắn sắp thôi chức Trưởng ban Kỷ luật của Hội sinh viên và đang trong quá trình bàn giao công việc cho người kế nhiệm vị trí này. Người kế nhiệm là một nữ sinh năm hai tên Hoàng Oánh, trông rất ngọt ngào và đáng yêu nhưng khi bắt tay vào công việc của Ban Kỷ luật lại vô cùng quyết đoán hiệu quả. Tác phong mạnh mẽ dứt khoát như gió thu cuốn lá rụng, quả thực rất cứng rắn. Chu Lạc Thạch đã đích thân hướng dẫn cô một thời gian, sau đó bàn giao lại phần lớn công việc.

Hoàng Oánh làm việc rất tích cực, hễ có gì không hiểu đều kịp thời hỏi ý kiến hắn, mà hắn cũng luôn kiên nhẫn giải đáp.

Vào một ngày giữa tháng Mười Một, hai người họ ở lại văn phòng Hội sinh viên giải quyết công việc đến rất khuya. Vì cuối thu trời tối sớm, mà Hoàng Oánh lại ở một nơi khá hẻo lánh bên ngoài trường nên Chu Lạc Thạch đã gọi taxi đưa đối phương về.

Về đến trường thì vừa kịp lúc trước giờ đóng cổng, hắn không về thẳng ký túc xá mà thong thả dạo bước một cách khác thường dọc theo sân thể dục vắng tanh.

Gió lạnh từng cơn thổi tới, Chu Lạc Thạch đút hai tay vào túi quần, bước đi vô định, thỉnh thoảng lại tiện chân đá văng một cái nắp chai hay viên sỏi nhỏ trên đường. Cả sân thể dục rộng lớn chỉ có một mình hắn, bóng dáng trông thật cô đơn lẻ loi.

Kỳ nghỉ hè năm ba vừa kết thúc cách đây không lâu chính là kỳ nghỉ hè cuối cùng của đời sinh viên, nhưng hắn đã trải qua quãng thời gian đó không hề vui vẻ. Thậm chí, tâm trạng bực bội ấy cứ kéo dài mãi cho đến tận bây giờ.

Trước kỳ nghỉ hè, hắn đã nhận được offer từ một công ty dược phẩm sinh học lớn và sớm ký hợp đồng. Vốn dĩ theo quy trình tuyển dụng thông thường, sinh viên năm cuối cần phải trải qua hai vòng thi viết và ba vòng phỏng vấn mới có thể nhận được thư mời làm việc. Nhưng Chu Lạc Thạch đã bắt đầu thực tập tại công ty này từ năm thứ hai, trong thời gian đó hắn tham gia một dự án nghiên cứu thuốc mới và đã gặt hái được thành công rực rỡ.

Thấy cậu sinh viên này chịu thương chịu khó với công việc mình yêu thích, lại thêm tính cách dễ mến, trưởng nhóm dự án đã đề xuất với bộ phận Nhân sự cho Chu Lạc Thạch một suất xét tuyển nội bộ. Sau khi phỏng vấn thành công, hắn đã được nhận offer ngay.

Lẽ ra là một tin vui đáng mừng, nhưng khi hắn cầm hợp đồng về nhà để chia sẻ niềm vui với ba mẹ, mọi chuyện lại không diễn ra như mong đợi.

Từ Lệ cầm hợp đồng đọc kỹ từng chữ từng câu, thậm chí còn lấy kính ra đeo rồi xem xét tỉ mỉ một lúc lâu.

"... Có nguy cơ nhất định khi làm việc trong môi trường độc hại." Bà ngẩng đầu, khẽ đẩy gọng kính trên sống mũi, vẻ mặt nghiêm nghị: "Điều này nghĩa là sao?"

Tim Chu Lạc Thạch khẽ thót lại, nhưng vẫn cố tỏ ra thoải mái: "Mẹ à, người ta chỉ viết quá lên thôi. Công việc bên ngành sinh hóa lúc nào chẳng phải tiếp xúc với dược phẩm, hóa chất, cho nên một số loại thuốc có thể sẽ có độc tính. Nhưng mà các biện pháp bảo hộ bây giờ tiên tiến lắm rồi, chắc chắn không sao đâu. Với lại, đây là hợp đồng chính thức, họ phải thêm điều khoản này vào cho đúng quy trình thôi."

Từ Lệ không nói gì, lại xem kỹ bản hợp đồng thêm một lần nữa từ đầu đến cuối.

Sau đó, bà nói: "Không được."

Sắc mặt Chu Lạc Thạch khẽ thay đổi: "Mẹ..."

"Không được." Từ Lệ lặp lại, giọng kiên quyết, "Mẹ từng xem trên thời sự rồi, mấy chất độc đó kinh khủng lắm, chỉ cần dính một chút thôi là mất mạng, không thì cũng bị liệt, hoặc là mắc ung thư. Không được đâu con."

Chu Lạc Thạch dở khóc dở cười: "Mẹ à, làm gì có chuyện đáng sợ như vậy? Mấy vụ trên thời sự đó chỉ là trường hợp cực kỳ hiếm gặp, cả vạn người mới có một thôi mà."

Nhưng mẹ Chu chỉ kiên quyết lắc đầu.

Chu Lạc Thạch nhìn sang bên cạnh, thấy ba và em trai đang giả vờ chăm chú xem ti vi, vừa xem vừa chia nhau gói hạt dẻ cười, ra vẻ như trời có sập xuống cũng chẳng liên quan gì đến họ.

Hắn đáp: "Nhưng lúc hè năm hai con đi thực tập ở đó, mẹ có ngăn cản gì đâu."

Nhắc đến chuyện này, Từ Lệ hiếm khi nổi giận: "Con còn dám chủ động nhắc lại à? Lúc đó con lừa mẹ là đến phụ việc lặt vặt cho đủ tín chỉ. Nếu mẹ biết con đến đó để tiếp xúc với chất độc thì đời nào mẹ đồng ý."

Chu Lạc Thạch: "..."

Quả thật lúc đó hắn đã nói dối một chút.

"Nhưng mà mẹ ơi, từ nhỏ đến giờ, mẹ chưa bao giờ can thiệp vào sở thích của con, cũng đâu có cản con học ngành hóa hữu cơ. Ở phòng thí nghiệm cũng phải tiếp xúc với dược phẩm độc hại mà."

Từ Lệ đáp: "Học hành khác với đi làm chứ con. Ở trường có giảng viên hướng dẫn, sẽ không xảy ra vấn đề gì. Thầy cô không đời nào để sinh viên bị tổn hại cả. Nhưng đi làm thì sao giống thế được? Đồng nghiệp rồi cấp trên nào sẽ quan tâm, chịu trách nhiệm với con như thầy cô? Hơn nữa, một khi đã là công việc, con sẽ phải tiếp xúc lâu dài với môi trường độc hại như vậy..." Nói đến đây, giọng bà rõ ràng đã có phần xúc động.

Phòng khách im lặng một lúc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!