Lúc nói câu này, Bryan tóm chặt lấy khung cửa, ngón tay siết mạnh đến mức các khớp trắng bệch. Cảm xúc của cậu đang cực kỳ bất ổn, dường như chỉ cần một lời từ chối là có thể mất kiểm soát ngay lập tức.
Ánh mắt Chu Lạc Thạch chậm rãi lướt qua gương mặt em trai, rất nhẹ, rất chậm, tựa như lông vũ khẽ chạm vào da thịt. Kể từ khi làm trong ngành tư vấn tâm lý, mỗi khi im lặng nhìn người khác, ánh mắt đều giống như đang lặng lẽ dò xét.
Chỉ trong chớp mắt, Bryan đã có cảm giác bản thân bị nhìn thấu hoàn toàn. Cậu lại tiến thêm một bước tựa vai vào cửa, giọng đầy thách thức: "Đã 'ăn' nhiều hơn một lần rồi. Anh trai, anh quên rồi sao?"
Chu Lạc Thạch không vì ai kia áp sát mà lùi lại, vẫn giữ tư thế thoải mái dựa vào bức tường cạnh khung cửa, cụp mắt đánh giá đối phương.
Ngược lại, Bryan bề ngoài tỏ ra rất hùng hổ lại là người dời mắt đi trước, lùi lại một bước nhỏ: "Lẽ nào, tôi nói, sai sao?"
"Không sai." Chu Lạc Thạch lười nhác cười một tiếng.
Sau đó hắn đưa tay ra, những ngón tay ấm áp nhưng mạnh mẽ, chậm rãi gỡ từng ngón tay đang bám chặt khung cửa của em trai, cuối cùng còn vỗ nhẹ lên mu bàn tay ấy, "Ra ngoài đợi đi, ngoan nào."
Hai bàn tay, một ấm áp, một lạnh lẽo, các đốt ngón vô tình chạm vào nhau, kẽ tay cọ xát giữa chừng hệt như đang tán tỉnh. Thế nhưng, vẻ mặt Chu Lạc Thạch rõ ràng rất thản nhiên, thong dong.
Bryan nói: "Tôi đã nói rồi, anh phải luôn ở trong tầm mắt của tôi."
Chu Lạc Thạch thờ ơ "ừa à" một tiếng, đáp: "Tôi chưa ăn no, cậu order hai món đi, một phần trứng xào cà chua, một phần canh mây. Đi đi." Dứt lời thẳng thừng đóng sập cửa phòng tắm lại.
Sầm.
Vẻ mặt Bryan vô cảm nhìn cánh cửa ngay trước mặt chằm chằm. Một lúc sau, thanh niên lấy viên kẹo bạc hà từ buổi chiều ra khỏi túi áo, nhai ngấu nghiến như để trút giận.
Có lẽ thuốc đã bắt đầu có tác dụng, tâm trạng cậu dần bình ổn hơn, đồng thời lại thấy tức giận. Bryan đứng trước cửa phòng tắm, lớn tiếng hét vào trong: "You hate tomatoes!!!"
Trong phòng tắm chỉ có tiếng nước từ vòi hoa sen chảy rí rách.
Vẫn chưa hả giận, ai kia bồi thêm một câu: "... Just like how you hate me!"
"Đã nói rồi, đừng có suốt ngày tự vẽ mấy kịch bản tiểu thuyết ngôn tình rẻ tiền." Giọng Chu Lạc Thạch vọng qua tiếng nước chảy, "Tôi không thích cà chua, nhưng tôi thích trứng, mau đi order đi, nhớ cho hành lá."
Nửa tiếng sau, Chu Lạc Thạch tắm xong, thay quần áo rồi bước ra từ phòng tắm.
Trên bàn đã đặt sẵn hai món ăn nóng hổi: một phần trứng xào cà chua, một phần canh mây. Cả hai đều được rắc hành lá xanh mướt.
Bryan ngồi bên bàn ăn, mắt nhìn chằm chằm những giọt nước đang nhỏ xuống từ tóc hắn: "Ăn không?"
Chu Lạc Thạch ngồi xuống bàn, khẽ nhíu mày liếc em trai một cái, ánh mắt có phần bắt bẻ: "Chẳng phải cậu biết tôi ghét cà chua sao?"
Đương nhiên Bryan biết đối phương ghét cà chua, ghét cay ghét đắng từ nhỏ. Ghét đến mức nếu viên takoyaki mà dính sốt cà chua là bị vứt đi ngay, dù đó là món ăn vặt hắn thích nhất.
Lý do Chu Lạc Thạch đưa ra là—— bản thân ghét tất cả những thứ sệt sệt, nhão nhão, ngọt ngấy.
Im lặng hai giây, Bryan thầm rủa bản thân đúng là ti tiện, một bên cầm đũa bắt đầu nhặt hết cà chua ra ngoài.
Nhưng tay cậu dùng đũa rất vụng, hai thanh đũa như có ý chí riêng, cứ liên tục trượt khỏi tay. Cuối cùng, thanh niên đơn giản đổi sang dao nĩa, nhặt sạch cà chua ra khỏi canh mây.
Lúc này Chu Lạc Thạch mới kéo bát canh về phía mình, bắt đầu gắp phần trứng lên ăn. Người đàn ông không ngẩng đầu nhìn, nhưng cứ như có mắt sau gáy, trước khi Bryan kịp đặt dao nĩa xuống đã chậm rãi buông một câu: "Không được lãng phí thức ăn."
Bryan hậm hực, nhìn hắn chằm chằm.
Chu Lạc Thạch làm như không thấy, múc một bát canh mây rắc hành lá xanh mướt, thong thả uống.
Sau một hồi tự giằng co, Bryan đành dùng nĩa và thìa ăn hết chỗ cà chua bị gạt ra.
Bằng cách tương tự, hai người phối hợp ăn hết đ ĩa trứng xào cà chua.
Trong suốt một thời gian dài, Bryan vẫn luôn dùng thuốc trấn tĩnh cảm xúc, gần đây còn phải tăng liều lượng. Dùng thuốc nhiều khiến cậu mất cảm giác thèm ăn, và đây là lần đầu tiên Bryan ăn một bữa tử tế kể từ khi về nước. Dạ dày trống rỗng được lấp đầy, cơ thể cũng ấm dần lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!