Chương 25: Tôi cũng chẳng phải chưa từng ăn qua

Nếu là Chu Lạc Thạch thời còn đi học nghe thấy câu hỏi này, nhẹ nhất thì sẽ im lặng quay người bỏ đi, nặng nhất là chửi một câu "đồ điên" rồi mới đi. Ai kia từ nhỏ đã ghét phải giải thích cho người khác. Nhưng bây giờ, thậm chí hắn còn chẳng giữ vẻ mặt "Cậu bị khùng à" được bao lâu đã bật cười khe khẽ đầy thích thú.

"Bởi vì hôm qua, dữ liệu giám sát và phân tích suy luận đã hoàn tất cả rồi, hôm nay chỉ là đi xác minh thực địa thôi." Nói rồi, hắn xoay người đi ra ngoài.

Bryan vội đuổi theo sát sau lưng đối phương, vẻ mặt khẽ giãn ra dù gần như không thể nhận thấy, nhưng ngữ điệu vẫn căng thẳng: "Tại sao lại thăm vợ con ông ta? Trước giờ, anh không làm chuyện... mấy chuyện đó, đa thử nhất cử."

Đa thử nhất cử.

Cậu nghiến răng, nhắc lại bốn từ đó.

Lần đầu tiên học được thành ngữ này, cậu đã mang món trứng chưng sữa nấu với rượu nếp cùng kẹo táo vội vã đến bệnh viện, để rồi bị anh trai phớt lờ hẳn một tuần...

Ký ức đó vẫn còn khắc sâu trong tâm trí Bryan.

Chu Lạc Thạch đáp: "Có lẽ vì áy náy chăng."

"Áy náy?" Bryan lặp lại, nhìn chằm chằm bóng lưng hắn. "Áy náy, anh mà cũng biết áy náy? Sự áy náy ấy, liệu anh có thấy vào cái lúc anh bỏ rơi tôi không? Có không?"

Chu Lạc Thạch kéo mở cửa xe, lấy một viên kẹo bạc hà từ hộc chứa đồ ra, bỏ vào miệng nhai rau ráu. Người đàn ông dựa vào thân xe, lặng lẽ nhìn thanh niên kia, vừa như suy tư lại như dò xét.

Ánh mắt ấy của hắn khiến cổ họng Bryan nghẹn lại, cậu bất giác nuốt nước bọt rồi cười khẩy một tiếng, hỏi tiếp: "Lão già họ Hoàng kia, quan trọng hơn tôi lắm sao, trong lòng anh?"

Im lặng.

Một giây, hai giây, ba giây.

Mỗi một giây trôi qua, lòng Bryan càng nặng trĩu thêm. Cậu hung hăng nhìn người trước mặt đăm đăm, hốc mắt cay xè.

Tựa như cả một thế kỷ đằng đẵng trôi qua, cuối cùng Chu Lạc Thạch cũng lên tiếng.

"Đừng có suốt ngày nghĩ đông nghĩ tây, vớ vẩn linh tinh, đấy là kịch bản của mấy cuốn tiểu thuyết tình cảm rẻ tiền thôi." Chu Lạc Thạch tiến lên một bước, lòng bàn tay khẽ nắm lấy khuỷu tay em trai, rồi lướt dọc xuống cẳng tay, giữ lấy cổ tay rồi bắt đối phương xòe lòng bàn tay ra. Sau đó, hắn đặt một viên kẹo bạc hà vào đó, nói: "Ăn kẹo đi."

Hơi ấm trên cổ tay chỉ thoáng qua rồi biến mất. Bryan mới ngẩn người trong giây lát mà Chu Lạc Thạch đã buông tay cậu ra, đi thẳng vào nhà máy.

Thanh niên cúi nhìn lòng bàn tay mình, một viên kẹo bạc hà màu xanh nhạt đang nằm yên trong tờ giấy bóng màu xanh lá, trên vỏ kẹo có in hình một đứa bé đang đá bóng. Nó cùng nhãn hiệu với loại kẹo táo cậu mua năm đó, chỉ khác là vỏ kẹo táo có màu đỏ.

Cậu khẽ chạm lên hơi ấm còn vương trên cổ tay, đứng lặng tại chỗ một lúc lâu rồi mới cất viên kẹo vào túi áo.

Lúc đến Cục Công an thành phố lấy lời khai xong thì trời đã tối hẳn.

"Anh Chu, Hoàng Kỳ muốn gặp cậu," Hùng Thắng Lâm bước tới, nói. "Lãnh đạo đồng ý rồi."

Chu Lạc Thạch đang ngồi trên ghế dài bên ngoài phòng thẩm vấn, chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên. Hắn đứng dậy, đi về phía phòng tạm giam: "Có thể không ghi âm được không?"

"Trong vòng nửa tiếng thì không thành vấn đề," Hùng Thắng Lâm đáp. "Dù sao những gì cần khai đều khai hết rồi. Chứng cứ đã hoàn chỉnh, không cần bổ sung thêm."

Đến cửa phòng, Hùng Thắng Lâm lại nói: "Đợi cậu ra ngoài tôi mời đi ăn, vừa hay thằng em về rồi, anh em mình cũng lâu lắm chưa tụ tập."

"Được."

Nghe tiếng cửa mở, người trong phòng ngẩng đầu lên nhìn. Ông ta trông vô cùng mệt mỏi, râu ria lởm chởm, ngồi đó rũ rượi như một tảng bơ mềm. Rõ ràng hai người mới gặp nhau buổi sáng, vậy mà giờ gặp lại, mọi thứ đã khác hoàn toàn.

"Chu tiên sinh, tôi đã tin tưởng cậu, xem cậu là người duy nhất để tâm sự, ngay cả với vợ tôi cũng chưa hé nửa lời. Cả đời này tôi chưa từng tin tưởng ai! Không ngờ cậu lại cùng một giuộc với đám cảnh sát," Hoàng Kỳ căm phẫn nói. "Lũ thượng lưu các người, nhìn đám hạ lưu chúng tôi vật lộn như chó trong vũng bùn cuộc sống chắc vui lắm nhỉ?"

Chu Lạc Thạch kéo ghế, ngồi xuống đối diện ông ta qua chiếc bàn, lặng lẽ nhìn đối phương như đang chăm chú lắng nghe. Cảnh tượng này giống hệt những buổi tư vấn tâm lý trước đây.

Bắt gặp ánh mắt của hắn, Hoàng Kỳ đột nhiên bật khóc nức nở: "Tôi còn có vợ, còn có con gái, tôi mà đi tù thì họ biết làm sao! Cậu nói đi! Con gái tôi mới học lớp năm, nó còn nhỏ quá!"

"Hai tháng trước, sau khi giết thằng ch ó đẻ đó, tôi đã gặp ác mộng liên tiếp mấy ngày liền. Tôi đến chùa thắp hương, kế đó thấy tên và số điện thoại của Chu tiên sinh ở chỗ ghi danh của nhà chùa. Nhân viên nhà chùa nói với tôi rằng cậu chủ động hợp tác với chùa, cung cấp dịch vụ tư vấn tâm lý miễn phí cho những người cùng đường."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!