Chương 24: Cậu bị khùng à?

Ký ức về "nụ hôn đầu", dù là bàng hoàng hay cay đắng, sau khi mọi cảm xúc lắng xuống, cuối cùng vẫn luôn đọng lại chút dư vị ngọt ngào.

Vậy nên tầm 1 tiếng sau, lúc xử lý xong chuyện đám vệ sĩ rồi quay lại văn phòng, gương mặt tuấn tú của ai kia vẫn lạnh lùng, nhưng đã không còn vẻ căng thẳng như buổi sáng, phần cằm và khóe môi đã thả lỏng hơn.

Đám vệ sĩ nằm dưới đất đã biến mất, còn nhóm bên ngoài một nửa đã bị thay thế bằng những gương mặt mới. Mấy người cũ đều bị thương tích nặng nhẹ khác nhau, rõ ràng vừa trải qua một trận chiến thần tốc, kết quả thì hoàn toàn áp đảo.

Giữa lúc đó, một chiếc SUV màu đen không biển dừng trước cửa văn phòng, áp giải những người đã mất khả năng chống cự đi mất. Bánh xe lặng lẽ lăn trên mặt đất rồi nghênh ngang phóng đi.

Sau khi thấy mảnh giấy nhắn trong văn phòng, Bryan đi đến nhà ăn, thấy Chu Lạc Thạch và Tôn Hải đang dùng bữa tại một chiếc bàn trong góc.

Tôn Hải nhiệt tình chào hỏi: "Em trai, đói chưa? Mau ngồi xuống ăn đi."

Khi đi tới ngồi xuống, Bryan bất giác kéo ghế lại gần Chu Lạc Thạch hơn một chút. Ngay khi nhận ra, cậu lại vội vàng dịch về chỗ cũ.

Trong mắt Chu Lạc Thạch xoẹt qua ý cười trêu chọc, như thể vừa phát hiện ra chuyện gì đó khá thú vị.

Tôn Hải không hề nhận ra cơn sóng ngầm giữa hai người, chỉ một mực giục Bryan ăn.

Bryan không có khẩu vị lắm. Trước khi về nước, ngày nào thanh niên cũng phải sử dụng một lượng lớn thuốc ức chế cảm xúc. Những loại thuốc đó không chỉ lấy đi cảm xúc của bệnh nhân, đồng thời còn thuyên giảm cả cảm giác thèm ăn.

Kỹ năng dùng đũa còn lóng ngóng, chỉ gắp một ít thức ăn gọi là rồi lơ đãng lắng nghe hai người kia nói chuyện. Khi phát hiện một món có cà chua, ai kia liền bất giác gắp hết cà chua ra ăn.

Chu Lạc Thạch liếc đối phương một cái, nhưng không nói gì.

Tôn Hải cười nói: "Em trai, có phải anh cậu bảo muốn dẫn cậu đi đào xác không?"

Bryan liếc sang người bên cạnh.

"Đúng vậy."

"Cậu ta ấy mà, cuối năm ngoái làm việc ở Đội điều tra hình sự của phân cục thành phố ba tháng, hỗ trợ cảnh sát hình sự phá án, ngày nào cũng tiếp xúc với tội phạm," Tôn Hải nói, "Thế nên lúc về nhìn ai cũng ra sát nhân giết người. Cậu đừng để bị anh trai lừa."

Chu Lạc Thạch chỉ dựa lưng vào ghế, khẽ mỉm cười.

Bryan nói: "Nhỡ đâu là thật thì sao?"

Tôn Hải cười đáp: "Cậu ta chẳng qua là thấy chán quá, muốn rủ người ra ngoài chơi thôi. Hồi cấp ba chẳng phải ngày nào cũng trốn học đi chơi sao? Ngồi một chỗ được vài phút là ngứa chân liền, em trai là người hiểu rõ nhất còn gì. Giờ cậu về đúng lúc lắm, chịu khó đi chơi với anh trai đi."

Chu Lạc Thạch cười khẩy một tiếng, giọng đầy trào phúng: "Mình thì thanh cao lắm chắc? Là ai đã đi trộm giấy xin phép của giáo viên chủ nhiệm, trộm không được thì trèo tường ngã què cả chân, lại còn nhất quyết kéo tôi đi xem cái gì mà hoa khôi trường bên cạnh?"

Tôn Hải: "..."

Bryan thấp giọng lặp lại: "Hoa khôi?"

Tôn Hải cười hề hề đánh trống lảng: "Mọi người ăn no rồi nhỉ? Tôi phải đi đây, khách hàng đang đợi."

Chỉ còn lại hai người, Bryan nhìn Chu Lạc Thạch, lại hỏi lần nữa: "Hoa khôi?"

Chu Lạc Thạch uống một ngụm trà rồi đứng dậy: "Đi mà hỏi anh ta ấy. Ăn xong rồi thì đi thôi."

Bryan nhìn chằm chằm bóng lưng anh trai, ánh mắt sâu thẳm khó dò.

------

Trên đường phố mùa đông, người đi lại thưa thớt.

Dù vậy, Chu Lạc Thạch vẫn giữ vận tốc khoảng 30 km/giờ, mãi đến khi lên đường nhựa ở ngoại ô mới tăng tốc một chút.

"Hai tháng trước Hoàng Kỳ đến tìm tôi," Hắn vừa lái vừa kể. "Lúc đó trông ông ta tệ lắm, quần áo rách rưới, vẻ mặt tiều tụy. Cả người luôn trong trạng thái hoảng sợ, chỉ một tiếng động nhỏ cũng bị dọa đến giật mình."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!