Chẳng cần quay đầu lại, Chu Lạc Thạch cũng cảm nhận rõ ràng ánh mắt si mê dõi theo dán trên vai mình. Đó là kiểu ánh mắt mà hắn đã bình tĩnh và thận trọng quan sát được khi nhảy bungee.
Mưa như trút nước, sấm rền vang trời.
Hai người che chung một chiếc ô, tựa như cánh hải âu nhỏ nhoi giữa đất trời trắng xóa mịt mùng.
Quãng đường từ cổng trường đến ký túc xá khá xa. Chu Lạc Thạch không nhanh không chậm bước đi, thỉnh thoảng lại xốc người đang trượt dần xuống trên lưng lên một chút. Vẻ mặt rất bình tĩnh, dường như đang trầm ngâm suy nghĩ, lại giống như chỉ đang để đầu óc trống rỗng. Chiếc ô được giữ vững trên đầu, che khuất cả mặt đất ngay trước mỗi bước chân sắp tới.
Cánh tay cầm ô của Bryan mỏi nhừ. Sau khi đổi tay, cậu dùng tay còn lại bấu lấy cổ anh trai, lắp ba lắp bắp: "Em... em đâu có gọi bừa, là... là do anh nói trước mà."
"Ừm...?"
"Kỳ nghỉ hè bốn năm trước, ngày 25 tháng 8 lúc 7 giờ 30 sáng, khi chúng ta từ bệnh viện về nhà." Bryan nhớ rất rõ. "Anh nói... nói ánh mắt em nhìn anh, là ánh mắt của fan cuồng đang nhìn chồng."
Đúng là 'vừa ăn cướp vừa la làng', Chu Lạc Thạch bị lối suy nghĩ kỳ quặc này của nhóc em làm cho dở khóc dở cười, khoé môi cong thành một nụ cười khó đoán: "Trí nhớ của em tốt thật đấy."
Bryan thấy lâng lâng: "Vâng... dạ vâng ạ, cảm ơn anh."
Chu Lạc Thạch mặc kệ ai kia, rảo bước nhanh hơn về ký túc xá.
Các bạn cùng phòng khác đều đã về nhà nghỉ hè từ lâu. Các giường khác chỉ còn lại ván gỗ được xếp gọn gàng, duy chỉ có giường của hắn là vẫn còn chăn và ga. Vốn dĩ Chu Lạc Thạch không thích gấp chăn, thành ra giường của hắn trông càng thêm bừa bộn.
Cơ thể phản ứng nhanh hơn cả suy nghĩ. Bryan vừa xắn tay áo định đi gấp chăn dọn giường đã bị Chu Lạc Thạch xách cổ áo đặt trước cửa phòng vệ sinh: "Đi tắm đi."
Toàn bộ lưng áo và tóc của nhóc Tây đã sũng nước, cả người run lên vì lạnh. Trái ngược với bộ dạng chật vật của em trai, ai kia có vẻ nhàn nhã hơn nhiều. Ngoài cổ tay áo cùng ống quần hơi ẩm, quần áo trên người vẫn sạch sẽ khô ráo.
Sau khi Bryan tắm xong, đến lượt Chu Lạc Thạch vào tắm. Lúc thay xong quần áo bước ra, thanh niên thấy em trai đang ngồi xổm trên sàn vò đống quần áo bẩn hắn vừa thay ra trong chậu. Trên người cậu là chiếc áo phông rộng thùng thình lấy từ tủ đồ của hắn.
Chu Lạc Thạch cũng giống phần lớn nam sinh khác, hễ còn quần áo sạch để mặc thì sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện giặt giũ. Chỉ đến khi thực sự không còn đồ để thay, hắn mới xách cả một giỏ đồ bẩn đến phòng giặt chung, đợi 40 phút sau là có thể nhận về một sọt đồ thơm tho.
Mẹ Từ rất hay mua quần áo cho hắn, thỉnh thoảng lại nhắc nhở cặn kẽ rằng có những loại quần áo tuyệt đối không được cho vào máy giặt. Hắn đều nghe lời mẹ, mang những bộ đồ đó đến tiệm giặt khô, dù bản thân chẳng phân biệt được sự khác biệt.
Ai kia lại càng chẳng thể hiểu nổi việc giặt quần áo bằng tay, mặc dù Bryan thì lại rất thích làm như vậy.
Trên sàn nhà đặt hai cái chậu, một ngâm chiếc qu@n lót hắn thay ra hôm qua, chậu còn lại ngâm mấy chiếc áo phông, mặt nước nổi một lớp bọt xà phòng giặt.
Chu Lạc Thạch không để tâm, vừa dùng khăn lau mái tóc ướt sũng vừa đi lướt qua. Hắn đi đến bàn học, bật đèn bàn rồi lấy vở ghi chép trong cặp ra xem. Vị trí thực tập của hắn ở công ty dược phẩm sinh học là nghiên cứu và phát triển (R&D), hàng ngày hắn phải làm rất nhiều thí nghiệm, ghi lại số liệu và kết quả.
Sắp xếp xong ghi chú, Bryan cũng đã giặt xong quần áo. Trên ban công phơi một hàng áo phông cùng kiểu, nước vẫn còn đang nhỏ tí tách.
"Đi ngủ thôi."
Chu Lạc Thạch tắt đèn, rồi nằm xuống giường.
Trong bóng tối, tiếng sột soạt vang lên. Bryan bò qua đùi hắn, chui vào bên trong giường.
Bận rộn cả ngày ở công ty, Chu Lạc Thạch vốn đã vừa mệt vừa buồn ngủ, mới nhắm mắt là ý thức đã mơ màng. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn lại trầm mặc tỉnh táo trở lại.
Bryan trèo lên người hắn, nói nhỏ: "Anh, em tưởng anh sẽ nói chuyện với em."
"Nói chuyện gì?" Giọng Chu Lạc Thạch hơi khàn, có chút mệt mỏi vì buồn ngủ, pha lẫn chút lười nhác thờ ơ. " Rảnh rảnh quá nên tự kiếm chuyện đúng không? Đợi em lớn lên là ổn cả thôi."
"Không, không phải đâu, lần đầu tiên... lúc em mơ thấy anh... Sau khi tỉnh lại, ga giường ướt hết cả." Bryan thì thầm trong bóng tối.
Với một người bình thường mà nói, bị em trai ruột coi mình như đối tượng mộng tinh đã đủ sốc lắm rồi, huống chi đối phương còn ngang nhiên nói thẳng ra. Vậy mà Chu Lạc Thạch vẫn thờ ơ, mắt hơi khép lại, dường như không có gì có thể khơi dậy hứng thú của hắn: "Không ai kiểm soát được mình nằm mơ như nào, mơ thấy bất cứ điều gì cũng rất bình thường. Nhưng chuyện này em tự biết là được rồi, không cần phải nói cho người khác biết.
Anh cũng không muốn nghe."
"Anh đâu phải người khác." Bryan cúi xuống, dùng cằm cọ cọ má anh trai. "Anh hai là người thân thiết nhất với em mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!