Bryan đứng dậy, hết nhìn giường lại nhìn tấm đệm ngồi lót giữa tấm thảm, lúc này mới muộn màng nhận ra mình đã được "dịch chuyển" đến đây bằng cách nào.
Cậu vui vẻ cười toe toét: "Anh hai dịu dàng quá, em yêu anh! Anh ơi, em sai rồi."
Chu Lạc Thạch lặp lại: "Dịu dàng?"
"Em chọc anh giận, nhưng anh không đánh đau em, anh trai siêu siêu dịu dàng." Bryan giống như chú cún nhỏ vẫy đuôi, lảo đảo bò lên giường, quỳ xuống bên cạnh Chu Lạc Thạch. "Anh ơi, em sai rồi. Sắc mặt anh trông không tốt lắm, ngủ thêm chút nhé?"
Chu Lạc Thạch nghĩ thầm, hắn đúng là muốn một cước đá cho thằng nhóc này què giò, liệt người, gãy xương luôn. Nhưng nếu làm vậy thật, người khổ chẳng phải vẫn là hắn và bố mẹ sao? Đến đánh còn không dám đánh, trong lòng ai kia khỏi phải nói là uất nghẹn đến mức nào.
Bryan thấy Chu Lạc Thạch nhìn sang, lập tức nở một nụ cười ngốc xít: "Anh trai super dịu dàng, hì hì..."
Chu Lạc Thạch nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh trong veo ấy, dần bình tĩnh lại.
Hắn nghĩ, có lẽ mọi chuyện không như mình suy đoán. Tình cảm của em trai dành cho hắn biết đâu chỉ là sự quyến luyến của người nhỏ tuổi với người lớn hơn, hoặc là kiểu gần gũi tự nhiên của cún con với chủ nhân. Cậu bé có lẽ chưa hẳn đã hiểu hôn môi tượng trưng cho điều gì, có thể đó chỉ là một cách thể hiện thân thiết mà thôi.
Giống như cún con vui mừng sẽ li3m cằm chủ nhân vậy.
Chắc mình nghĩ nhiều rồi.
Nghĩ đến đây, Chu Lạc Thạch khẽ thở phào.
Hắn không muốn vội vàng đưa ra kết luận như vậy. Tinh thần tôn trọng sự thật, muốn kiểm chứng thực tế đã thôi thúc ai kia quyết định rằng, trước tiên cứ quan sát thêm một thời gian đã.
Có lẽ sự nghiệp giáo dục của anh hai Tiểu Chu vẫn chưa đi vào lòng đất.
Sau khi bình tĩnh lại, cơn mệt vì cả đêm không ngủ ập đến như thủy triều. Chu Lạc Thạch day day thái dương rồi nằm xuống.
Bryan rất hiểu chuyện, thuận theo kéo chăn lên đắp cho anh trai, ân cần nói: "Anh mau ngủ đi, tối qua là lỗi của em. Sau này em không ngáy nữa, cũng không đè lên tay anh nữa đâu. Em sẽ thức đợi anh tỉnh dậy."
Chu Lạc Thạch vừa nhắm mắt đã ngủ thiếp đi. Đến khi tỉnh lại lần nữa thì nắng đã tràn ngập căn phòng, còn Bryan thì không có ở đó.
Hắn vào nhà vệ sinh tắm qua loa, rồi lại dùng nước lạnh rửa mặt, cuối cùng cũng tỉnh táo hẳn. Vừa đẩy cửa phòng tắm, cửa chính của căn phòng cũng được đẩy vào.
Bryan bưng một đ ĩa bánh chẻo áp chảo nóng hổi đi vào, khép cửa phòng lại, thấy hắn đã tỉnh thì mừng rỡ: "Anh, mau lại ăn sáng đi, ăn lúc còn nóng nhé."
Chu Lạc Thạch "Ừ" một tiếng rồi ngồi xuống bên bàn.
Một tuần trước, Bryan đã mang cả một ba lô đầy ắp bánh chẻo áp chảo mẹ làm đến tìm Chu Lạc Thạch, rồi cất đông trong tủ lạnh của nhà hàng khách sạn. Mỗi sáng sớm cậu đều dậy thật sớm, mượn dụng cụ nhà bếp của nhà hàng để chiên bánh. Đầu bếp nhà hàng đã quen mặt đứa nhóc tóc vàng mắt xanh này, còn tươi cười chỉ cho cậu vài kỹ năng nấu nướng.
Nhân bánh có một nửa là thịt bò, một nửa là thịt heo. Vỏ bánh hơi cháy cạnh, nhân thịt tươi thơm, trông vô cùng hấp dẫn.
Chu Lạc Thạch vừa ăn, vừa cảm nhận được ánh mắt nóng rực từ bên cạnh. Thấy đối phương ngẩng đầu, Bryan lập tức cười hì hì hỏi: "Ngon không anh?"
"Ừ."
"Vậy ngày nào em cũng sẽ chiên bánh cho anh!"
Chu Lạc Thạch vươn tay túm gáy Bryan, xoay người cậu 90 độ bắt quay mặt ra cửa sổ: "Đừng nhìn anh chằm chằm. Quan sát bên ngoài đi, viết một bài văn tiếng Trung ngắn dài 200 chữ, trước khi đi anh kiểm tra."
Bryan ngoan ngoãn "Vâng" một tiếng, tiếp theo lấy bút và vở từ trong cặp ra bắt đầu viết bài một cách nghiêm túc, vừa viết vừa lén nhìn anh trai.
Chu Lạc Thạch chậm rãi ăn bánh uống sữa, cảm nhận ánh mắt cứ liên tục đổ dồn về phía mình, tâm trạng cũng dần trĩu nặng.
Đến khi em trai đưa bài văn đã viết xong cho hắn xem, lòng ai kia càng trĩu nặng hơn.
[ Ngày 13 tháng 6, trời rất nắng.
Hôm nay em tỉnh dậy lúc 5 giờ sáng. Vì em nên anh không được ngủ ngon, mắt còn có quầng thâm nữa. Em thành thật nhận lỗi, mong anh sẽ ngủ thật ngon giấc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!