Chương 21: Mất nụ hôn đầu rồi

Note: Không khuyến khích các bạn nào mới 14 tuổi đã đi hôn trộm trai, càng không được hôn anh em họ (bất kể ruột hay không)!!!! Đừng học theo Bryan!!!

======

Bryan sững người tại chỗ.

Mặc dù kỹ năng nói của cậu đã tệ hết nói nổi, nhưng khả năng nghe lại không hề giảm sút bao nhiêu, thế nên cậu lập tức hiểu được ý tứ trong câu nói vừa rồi của Chu Lạc Thạch.

Chỉ là cậu không dám tin.

Trong suốt khoảng thời gian đối phương học đại học, cậu đã trải qua một mối tình đơn phương thầm kín đầy tuyệt vọng và đau khổ...

Khoảng cách địa lý xa xôi khiến Bryan chỉ được gặp anh một lần mỗi tháng. Cuộc sống đại học lại quá đỗi tự do, phóng khoáng, còn cậu thì ngồi trong lớp học cấp hai mà lòng nóng như lửa đốt, đứng ngồi không yên, chỉ sợ lần sau gặp lại thì mọi thứ đã vật đổi sao dời.

Trong hai ngày gặp nhau ít ỏi mỗi tháng, cậu luôn cố gắng hết sự để "cọ tồn tại". Mua sữa tắm cùng loại, dầu gội cùng loại, thậm chí cả quần áo cũng phải giống hệt.

Cậu đến ký túc xá gấp chăn trải giường. Dần dần, đám bạn cùng phòng của anh hai đều quen mặt Bryan, còn đặt cho cậu biệt danh "con dâu nuôi từ bé trong nhà", riêng Chu Lạc Thạch chỉ cười trêu một tiếng.

Khi Chu Lạc Thạch ra ngoài ăn cơm với người khác, cậu lại bóc tôm, bóc cua, gỡ xương, chỉ mong anh có thể nhớ đến mình nhiều hơn một chút.

Đáy lòng cậu đong đầy tuyệt vọng. Thiếu niên chưa từng cảm thấy mình có thể chiến thắng bất kỳ ai, chỉ đành dựa vào lợi thế cận thủy lâu đài* mà lén lút ăn trộm những cái ôm, nắm tay cùng chút ít skinship vụn vặt. Dù rằng theo thời gian, những cơ hội Chu Lạc Thạch cho cậu ngày càng ít dần.

(Chú thích: gần gũi người có thế lực nên được lợi trước; một người làm quan cả họ được nhờ.)

Nhưng mà... nụ hôn đầu ư?

Cậu không dám nghĩ tới, huống chi là vào thời điểm mọi thứ đã rạn nứt như hôm nay.

Mùng sáu Tết, văn phòng bao trùm một bầu không khí lười nhác. Mọi người vẫn còn chuếnh choáng sau trận say đêm qua, vẻ mặt ai nấy đều mơ màng, tay cầm ly cà phê đi lại như những hồn ma vất vưởng.

Tại đại sảnh, Chu Lạc Thạch chạm mặt Tôn Hải râu ria lởm chởm, người này trông vô cùng tiều tụy. Phải mất hai giây nhìn nhau, anh ta mới hoàn hồn.

"Anh Chu, sao tối qua anh về sớm thế?"

"Có chút việc." Chu Lạc Thạch đáp, "Cậu uống bao nhiêu đây?"

Tôn Hải cười khổ: "Cậu không có ở đó, bọn họ cứ nhằm vào tôi mà chuốc rượu, cậu phải chịu một nửa trách nhiệm đấy."

Trông Chu Lạc Thạch tâm trạng rất tốt: "Được rồi, hôm khác tôi mời cậu ăn cơm."

Hai người họ đã là anh em chí cốt từ hồi cấp ba. Lúc học đại học cùng thành phố, không ít lần Chu Lạc Thạch bị Tôn Hải lôi ra ngoài uống rượu vào nửa đêm khuya khoắt. Anh chàng này rất hay thất tình, mà mỗi lần như vậy lại đều mượn rượu giải sầu, khóc trời kêu đất. Chỉ riêng những lần Chu Lạc Thạch nhớ được cũng đã hơn chục bận rồi.

"Tôi thề đếch yêu nữa. Rốt cuộc tình yêu là cái chó gì hở giời?" Lần này ai kia say khướt cũng lải nhải như vậy, bộ dạng mất hết niềm tin, lòng dạ nguội lạnh.

Thế nhưng chẳng được mấy ngày, anh ta lại bắt đầu một mối tình mới. Rồi chưa đầy một tháng sau, Chu Lạc Thạch lại bị réo đi uống rượu giải sầu vì thất tình.

Thua keo này ta bày keo khác, nhưng càng bày càng thua.

Dưới sự tôi luyện của cồn và nước mắt, Tôn Hải lại bất ngờ như được giác ngộ.

Vào một đêm nào đó tại quán cóc ven đường, Tôn Hải đã uống tới say mèm, lưỡi hơi líu lại, nói với Chu Lạc Thạch bằng giọng điệu trịnh trọng lạ thường: "Anh Chu, em nghĩ thông suốt rồi. Thay vì cứ chìm đắm trong đau khổ, chi bằng em đi giúp đỡ những người cũng bị tổn thương tình cảm giống như em. Em chẳng thể vui vẻ được, nhưng nhỡ đâu em lại có thể khiến người khác hạnh phúc thì sao?

Đó cũng có thể xem là một niềm vui rồi."

Lúc đó Chu Lạc Thạch sắp bị đối phương phiền đến điên rồi, uống xong rượu liền đặt mạnh cốc xuống bàn, cười lạnh: "Cậu cứu tôi trước đi, đừng có suốt ngày nửa đêm gọi điện lôi tôi đi uống rượu nữa! Ông đây giờ buồn ngủ chết đi được, mai còn phải dậy sớm đến phòng thí nghiệm. Nhỡ mai tôi uống nhầm HCl thành nước lọc thì cậu nợ tôi một mạng đấy, có thành ma tôi cũng không tha cho cậu đâu."

Kể từ đó, Tôn Hải lại thật sự rời khỏi bể tình. Anh ta tìm sách liên quan để tự học, rồi gia nhập bộ phận quản lý sức khỏe tâm lý sinh viên của trường làm tư vấn viên, làm việc đâu ra đấy. Sau khi tốt nghiệp, Tôn Hải học lên thạc sĩ chuyên ngành liên quan rồi thi lấy chứng chỉ hành nghề.

Khi ấy, Chu Lạc Thạch đã trải qua vài biến cố. Sau một thời gian dài vật lộn trong mông lung, cuối cùng chẳng hiểu ai xui khiến thế nào mà lại bước chân vào con đường này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!