Chương 20: Chẳng phải cậu biết rõ nụ hôn đầu của tôi là bị ai trộm sao?

Dưới ánh đèn đường vàng vọt, hai bóng người một lớn một nhỏ, một cao một thấp sánh bước ra ngoài trường. Tiếng bước chân vang vọng trong khuôn viên trường tĩnh mịch, xua đi sự lạnh lẽo vắng lặng.

Bryan đưa tay ra nắm lấy tay anh trai. Chu Lạc Thạch chỉ "chậc" một tiếng, nhưng không từ chối như mọi khi.

"Anh à, ba bài thơ còn lại em đã... dự phòng rồi. Về nhà anh kiểm tra lại nhé."

"Ừ."

"Anh ơi, anh lại hút thuốc à? Từ bao giờ vậy?"

"Hửm? Mồm chưa mọc răng non lại muốn đi hớt lẻo đấy à?"

"Không! Không! Em sẽ không bao giờ làm thế nữa! Anh dạy em với, em cũng muốn học."

"Học cái gì tốt ấy."

"Anh là tốt nhất."

"Hừ."

"Anh ơi, cho em ra khỏi danh sách đen nhé, được không? Em muốn gọi video cho anh."

"Xem thái độ của nhóc thế nào đã."

"Em sẽ làm thật hoàn hảo!"

"Chỉ nói suông thì không tính."

Hai người nói chuyện câu được câu chăng. Bryan lấy trong túi ra một túi bánh quy nhỏ: "Căn tin trường mỗi tuần đều bán món này, cực kỳ ngon vô cùng!"

Chu Lạc Thạch ừ một tiếng, hơi cúi đầu, ăn chiếc bánh quy hình cánh hoa mà em trai dâng đến tận miệng: "'Cực kỳ' và 'vô cùng' là từ đồng nghĩa, bị lặp rồi, dùng một cái thôi là đủ."

Bryan ngoan ngoãn gật đầu: "Em nhớ rồi ạ."

Đi ngang qua quán ăn vặt, Chu Lạc Thạch mua cho em trai một cây lạp xưởng nướng đá. Bryan chấm vào sốt cay, giơ lên trước mặt anh: "Miếng đầu tiên cho anh!"

"Nịnh bợ."

Chu Lạc Thạch cắn một miếng, sau đó Bryan vui vẻ ăn nốt phần còn lại.

Đi ngang qua tiệm bánh ngọt, Chu Lạc Thạch lại mua cho em trai một miếng miếng bánh phô mai muối biển ngàn lớp. Hai anh em vừa đi vừa ăn, từ đầu phố đến cuối phố, chiếc bánh cũng hết veo.

Thanh niên dừng bước, li3m nhẹ khóe môi: "Cũng ngon phết."

Hắn thò tay vào túi quần lấy tiền đưa cho em trai: "Hình như trong tủ còn miếng cuối cùng thì phải, em chạy nhanh lên đi."

Đợi Bryan mang miếng bánh mới về, Chu Lạc Thạch đã ngồi bên chiếc bàn nhỏ của quán ven đường, cúi đầu ăn bát mì chua cay vừa được chủ quán bưng ra.

Hai người vừa đi vừa ăn, cứ thế đi bộ về đến nhà.

Tối hôm đó, sau khi tắm xong, Bryan đứng ngoài cửa phòng anh trai, run rẩy đưa tay ra, vừa thành kính vừa hồi hộp như mở quà Giáng sinh, nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

Cánh cửa không khóa.

Cậu cố nén phấn khích hỏi: "Anh hai, như này là anh ngầm cho phép em ngủ chung giường với anh đúng không?"

Chu Lạc Thạch đang nằm sấp trên giường chơi game, nghe vậy lười biếng nói: "Lỡ quên khóa rồi, nhóc đóng cửa lại rồi ra ngoài đi."

Bryan cười "hề hề" rồi chạy lại ngồi xổm bên mép giường, tì cằm lên thành giường nhìn anh trai: "Cho em xem cơ thể của anh nhé, được không anh ơi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!