Chương 2: Em trai

Ánh đèn cùng tiếng ồn ào náo nhiệt kéo Chu Lạc Thạch trở về thực tại. Có lẽ đã nhận được lệnh từ chủ nhân, tám vệ sĩ cầm súng lùi vào bóng tối, để lại hành lang chỉ còn hai người bọn họ.

"Anh hai." Từng câu nói của thanh niên tóc vàng đều gắn kèm hai từ này, chậm rãi, nặng nề, vừa như nghiến răng nghiến lợi, lại chất chứa tình nồng ý đậm. "Anh bỏ rơi tôi tại bảy năm trước, đối xử tôi giống một con chó. Hôm nay lại muốn làm nữa sao, một lần nữa?"

"Để rèn luyện hình dáng* cơ thể, khi hồi nhỏ, anh đã chơi bóng rổ. Anh hai, you know what? Tôi chính là quả bóng bị anh ném tới ném lui, vô dụng, hỏng hóc."

(Chú thích: Ngoài sai cấu trúc, ngữ pháp, ẻm dùng sai cả từ. "

"(hình dạng) thường dùng để miêu tả vật thể, không hợp để miêu tả cơ thể người.)

Chu Lạc Thạch nhíu mày, vô thức muốn sửa lại thứ tiếng Trung sứt sẹo kia như đã làm vô số lần lúc còn nhỏ. Nhưng rồi, hắn kìm lại thói quen đã ăn sâu vào xương tủy, cất tiếng hỏi. "Ai nói với cậu là tôi sắp kết hôn?"

Đây là câu đầu tiên người đàn ông lên tiếng. Nghe thấy thanh âm, thanh niên tóc vàng theo bản năng khẽ rụt người, đáp lời bằng ngữ điệu kỳ quái: "Hùng Thắng Lâm."

Chu Lạc Thạch thoáng ngẫm nghĩ rồi lập tức hiểu ra, cũng không định giải thích. Không phải không muốn, mà vì không biết làm thế nào. Suốt những năm tháng đóng vai trò "anh trai", bản thân chỉ quen ra lệnh và dạy dỗ, chưa từng làm nhiệm vụ "giải thích" bao giờ.

Bảy năm trước đã không biết, vậy ngay cả bây giờ cũng đành.

Hắn cụp mắt, dùng lòng bàn tay nâng cằm đối phương, hờ hững nói: "Cậu cao hơn rồi."

2, 5, 8 — là trò chơi và bí mật nhỏ của hai người.

Giương ngón trỏ và ngón giữa, tượng trưng cho số 2, nghĩa là làm chưa tốt, nếu đưa mặt lại gần sẽ bị kẹp một cái.

Ngón cái và ngón trỏ tạo thành số 8, biểu thị thành quả khá ổn nhưng vẫn cần cải thiện thêm. Hễ áp mặt vào sẽ được xoa xoa.

Năm ngón tay ám chỉ sự hoàn hảo. Bryan luôn luôn dán mặt vào, tận hưởng cái xoa má hiếm hoi của anh hai.

Dưới động tác quen thuộc ấy, ý thức chưa kịp phản ứng thì một bên má đã vô thức cọ vào lòng bàn tay kia. Sau khi nhận ra, cậu ta lập tức lùi lại, phẫn nộ gào lên: "Anh không có trái tim!"

Chu Lạc Thạch hỏi: "Cậu quay về tìm tôi, rốt cuộc là muốn gì?"

Tên nhóc tóc vàng lùi về sau một bước, chỉnh lại cổ áo, lạnh lùng đáp:

"Đương nhiên là mang anh đi, nhốt lại, để anh vĩnh viễn không còn cơ hội bỏ rơi tôi nữa. Anh hai à, tôi cho anh một đêm thời gian, chặt chẽ suy nghĩ, rồi chủ động đi theo tôi.'"

Nói xong, Bryan nhìn đối phương đầy ẩn ý, sau đó dẫn vệ sĩ rời khỏi quán bar.

Đêm đó, Chu Lạc Thạch về nhà. Men say thôi thúc hắn tự rót cho mình một ly rượu mạnh. Trải qua bao năm tháng, để nhớ lại những hồi ức xưa cũ, hắn luôn cần một chút brandy pha thêm đá.

Thời gian quay ngược về 14 năm trước——

Chu Lạc Thạch là một Nhân Mã cuối tháng Mười Một. Năm 9 tuổi, em trai hắn đã qua đời vì bạo bệnh vào đúng sinh nhật của anh trai. Từ đó, ngày vui đã biến thành ngày giỗ.

Người thay đổi tất cả chính là Bryan.

Năm 15 tuổi, thiếu niên Chu Lạc Thạch lại có em trai một lần nữa, ngày sinh nhật cũng trở lại với bánh kem và tiếng cười.

Hồ sơ của Bryan ở trại trẻ mồ côi sơ sài đến đáng thương. Người ta chỉ biết thằng nhóc này bị bỏ trước cửa viện vào một đêm mùa đông khi mới 3 tuổi. Bryan trầm lặng ít nói, thường thu mình trong góc nhìn những đứa trẻ khác nô đùa. Thỉnh thoảng cũng có gia đình xin nhận nuôi, nhưng vì cậu bé mãi chẳng chịu mở miệng nói chuyện mà mất kiên nhẫn, cuối cùng đành bỏ cuộc.

Cho đến khi Bryan gặp được cha mẹ của Chu Lạc Thạch.

Sau khi được nhận nuôi năm 8 tuổi, Bryan bộc lộ trí thông minh đáng kinh ngạc. Cậu bé tự giác giữ gìn vệ sinh sạch sẽ, ngồi ăn cơm ngay ngắn, dùng đũa thành thạo. Những việc như gội đầu, tắm rửa đến tưới cây chỉ cần người lớn dạy một lần là hiểu ngay, khác xa với nhận xét "cậu bé người ngoại quốc bị chậm phát triển" của nhân viên trại trẻ mồ côi.

Có điều, mỗi khi làm xong một việc, cậu đều quay sang nhìn Chu Lạc Thạch, nhỏ giọng gọi: "Anh hai?", đợi đối phương gật đầu công nhận mới vui vẻ làm tiếp việc khác.

Mẹ Chu vốn là giáo viên tiếng Anh. Bà bắt đầu dạy Bryan học ngôn ngữ này, đồng thời giao nhiệm vụ dạy em trai tiếng Trung cho Chu Lạc Thạch.

Nhưng hắn lại có ý tưởng khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!