Suốt chặng đường, Từ Lệ lái xe trong im lặng. Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước cổng bệnh viện. Bà tháo dây an toàn, nhưng mãi vẫn chưa bước xuống.
Nãy giờ Chu Lạc Thạch vẫn luôn thấp thỏm bất an. Thấy khóe mắt mẹ hoe đỏ, hắn lập tức luống cuống: "Mẹ ơi, con thật sự không sao, mẹ đừng lo lắng."
Từ Lệ lấy khăn giấy lau khóe mắt, bình tĩnh nói: "Mẹ không mong gì hơn, chỉ hy vọng con khỏe mạnh và vui vẻ."
Sự ra đi của đứa em ruột chung quy đã để lại một vết nứt không thể xóa nhòa. Những người còn lại cố gắng nương tựa, hỗ trợ lẫn nhau, dùng tình yêu và sự thấu hiểu như một chất keo kết dính, gắn chặt mọi người lại với nhau.
Nhưng vết nứt vẫn luôn hiện hữu.
Thỉnh thoảng khi con trai bị ốm, ví dụ như cảm cúm hay trầy xước, ba mẹ lại vô cùng lo lắng, thậm chí mất bình tĩnh. Đây là chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương mà cậu em út đã để lại cho gia đình này.
Chu Lạc Thạch hiểu rõ tất cả, vì vậy từ nhỏ hắn đã học tán thủ, lúc rảnh rỗi thì chạy bộ và chơi bóng ở sân vận động, rèn luyện một cơ thể khỏe mạnh. Hắn luôn biết cách tự chăm sóc bản thân, hiếm khi bị bệnh, càng chưa bao giờ phải đến bệnh viện.
Hắn ghét bệnh viện, ghét những thiết bị lạnh lẽo, ghét mùi thuốc sát trùng gay mũi vương vấn khắp nơi, ghét cả những chiếc áo blouse trắng.
"Em trai nói con từ trưa thứ Bảy đã không ăn uống gì, đến giờ đã ba ngày rồi." Giọng Từ Lệ lúc bình thường dịu dàng, kiên nhẫn, nhưng giờ đây lại lạnh lùng pha lẫn giận dữ. "Nếu không phải nó nói cho mẹ biết, có phải con định giấu luôn không?"
Chu Lạc Thạch nhẹ giọng an ủi: "Mẹ ơi, không sao mà, chẳng phải con đã đến bệnh viện rồi sao. Con chỉ bị đau dạ dày một chút thôi. Bác sĩ kê ít thuốc uống là khỏi, không có vấn đề gì lớn đâu."
Từ Lệ nhắc lại: "Con biết đấy, mẹ không có kỳ vọng nào khác ở con."
"Rồi rồi, con biết rồi, con hứa con đảm bảo mình sẽ sống lâu trăm tuổi." Chu Lạc Thạch dỗ dành, "Kể cả 50 năm nữa thành ông già rồi, con vẫn muốn ăn há cảo mẹ làm cơ, mỗi bữa 30 cái."
Cuối cùng, Từ Lệ cũng nở nụ cười.
Hai mẹ con xuống xe. Một tay Chu Lạc Thạch xách túi cho Từ Lệ, một tay khoác vai bà đi về phía khu nội. Vừa đi, ai kia vừa dỗ dành: "Bây giờ mới 9 giờ thôi mẹ, con đảm bảo tối nay sẽ khỏe lại. Cả nhà mình đi ăn khuya nhé, con bóc cua bóc tôm cho mẹ."
Từ Lệ bất đắc dĩ: "Được rồi, nói ít thôi, môi con trắng bệch cả rồi kìa."
Đáp lại, Chu Lạc Thạch chỉ cười hì hì.
Từ Lệ đưa con trai đến ngồi trên băng ghế dài ở sảnh lớn, cầm ví: "Cục cưng ngồi đây đợi nhé, mẹ đi đăng ký."
Chu Lạc Thạch ừ một tiếng, dặn dò: "Mẹ đừng vội, cứ từ từ thôi ạ."
Từ Lệ xoa đầu con trai rồi đến quầy, nhanh chóng làm xong thủ tục đăng ký đóng tiền và lấy số.
Trong lúc đó, Chu Lạc Thạch được gọi đi nội soi dạ dày. Chiếc ống dài đưa vào cổ họng khó chịu đến mức nước mắt s1nh lý trào ra. Xong xuôi, cả người buồn nôn đến quay cuồng. Sợ mẹ lo lắng, hắn phải vịn tường đứng hồi lâu mới bước ra khỏi phòng nội soi. Vừa đi, hắn vừa ghi một khoản thật đậm vào cuốn sổ nhỏ trong lòng cho thằng em trai.
Từ Lệ vẫn luôn thấp thỏm lo lắng khôn nguôi. Đến khi bác sĩ xem phim xong nói không có gì nghiêm trọng, bà mới thở phào nhẹ nhõm, cả người suýt chút nữa không đứng vững.
Sau khi kê thuốc và truyền dịch, y tá dẫn Chu Lạc Thạch đến phòng bệnh. Lúc kim tiêm đâm vào tĩnh mạch cổ tay, hắn lại ghi thêm một khoản nợ nữa cho em trai.
hắn phải làm xét nghiệm da, lần đầu tiên phải truyền dịch! Những cái lần đầu tiên này, hắn hoàn toàn không muốn có chút nào!
Từ Lệ ngồi bên giường, đặt chiếc áo khoác con trai vừa cởi lên đầu giường, rồi đắp lại chăn cho hắn, xoa đầu: "Khó chịu thì ngủ một lát đi con, truyền thuốc xong là khỏe thôi."
Chu Lạc Thạch chẳng còn chút sức lực nào, chỉ nhấc trán lên mặc mẹ xoa đầu. Lúc này, hắn trông mới thật sự giống một thiếu niên mười tám tuổi: "Vâng, mẹ về lớp đi."
"Mẹ bảo em con qua đây trông con." Từ Lệ lấy điện thoại ra. Chương trình lớp 12 rất nặng, bà lại là giáo viên chủ nhiệm, nếu vắng mặt lớp sẽ không theo kịp tiến độ.
Chu Lạc Thạch lập tức phản đối: "Mẹ, chương trình lớp 6 liên quan đến kỳ thi chuyển cấp, để nó ở lại tập trung học hành đi ạ."
Từ Lệ bình tĩnh nói một câu khiến hắn á khẩu: "Bé cưng mẹ không muốn con ở bệnh viện một mình." Rồi bổ sung. "Thằng bé Bryan lo cho con lắm đấy. Bấy giờ chưa chắc đã tập trung nghe giảng nổi đâu."
Nghe vậy, ai kia đành thỏa hiệp.
Đợi Từ Lệ rời đi, hắn lấy điện thoại ra. Tay trái đang truyền dịch nên không tiện cử động, đành đổi qua tay phải. Chu Lạc Thạch đưa em trai ra khỏi danh sách đen, rồi gửi nó thành ngữ của ngày hôm nay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!