Chương 18: Đồ phản bội

Mặt Bryan gần như dán lên eo anh trai. Cậu ngửi thấy mùi sữa tắm hương chanh tươi mát nhàn nhạt trên da đối phương, trong miệng bắt đầu tiết nước bọt. Nhưng chẳng mấy chốc, khi nhìn thấy một mảng bầm tím lớn dưới xương sườn, thiếu niên lập tức không còn tâm trí đâu mà ngắm nghía nữa.

"Anh ơi, anh có đau không?" Bryan áp lòng bàn tay lên đó, lo lắng hỏi. "Bầm nguyên mảng lớn thế này rồi... Mình đi bệnh viện nhé, được không?"

Chu Lạc Thạch đáp: "Vết thương nhỏ thôi, bôi ít thuốc là khỏi."

Hắn kéo áo xuống, chân mày vẫn hơi nhíu lại. Bàn tay ấn vào chỗ đó rồi day day, trông có vẻ không thoải mái.

Bryan nhìn hắn lo lắng: "Anh hai, có phải anh bị đau dạ dày không?"

"Chỗ này là dạ dày à?" Chu Lạc Thạch hỏi vặn lại.

Bryan sán lại, sờ vào vị trí thượng vị: "Anh hai, anh thấy đau ở ngoài hay đau ở trong?"

Câu hỏi nghe có vẻ khó hiểu, nhưng Chu Lạc Thạch lại hiểu ngay. Hai anh em họ thường có những cuộc trò chuyện kiểu này mà người ngoài không tài nào hiểu nổi.

"Ở trong, hơi buồn nôn. Anh còn tưởng mình bị mấy lời của lớp trưởng làm gai cổ."

"..." Mặt Bryan nghiêm lại: "Chúng ta đi bệnh viện."

Chu Lạc Thạch hất cổ tay em trai ra, khẽ cười nhạo một tiếng rồi bước về phía trước: "Không đi."

Bryan vội vàng đuổi theo: "Anh ơi! Nội tạng bị thương có thể gây ra nguy hiểm tiềm ẩn bên trong cơ thể đấy!"

Chu Lạc Thạch vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nói chắc như đinh đóng cột: "Anh đã bảo không đi là không đi."

Thật nực cười, nếu để người khác biết hắn bị người ta đấm một cú phải vào viện thì biết giấu mặt vào đâu? Mất mặt thế này ai mà chịu được

"Vậy tối nay anh đừng uống rượu nữa." Bryan bất lực, lẽo đẽo đi theo sau hắn.

"Cứ uống."

Bryan: "..."

Thiếu niên hít một hơi thật sâu, hỏi: "Anh ơi, ai đánh anh vậy?"

Chu Lạc Thạch hồi tưởng một lát. Buổi chiều khi bị ba thằng kia vây đánh, để tập trung cho tên đầu sỏ ăn đòn, hắn đã cố ý tạo ra một sơ hở, nhường cơ hội cho thằng bên phải thừa cơ xông lên đấm một cú. Đó cũng là lần duy nhất hắn bị người khác áp sát trong trận hỗn chiến ấy.

"Cái thằng tóc tím người như cây sào ấy." Hắn huýt sáo một tiếng, giọng điệu mang theo chút đắc ý nhàn nhạt, "Chắc nó bị gãy xương rồi, còn anh mày chỉ bị thương ngoài da thôi, hời chán."

Bryan dựa theo miêu tả hồi tưởng lại, lập tức xác định được đối tượng tình nghi. Trí nhớ cậu rất tốt, trong lúc mọi người vây quanh tra hỏi tên đầu sỏ, thiếu niên đã lén quan sát và ghi nhớ khuôn mặt của tất cả những kẻ đang nằm trên đất. Tên côn đồ cầm gậy sắt đánh lén đã bị cậu khắc sâu vào đầu, và giờ lại thêm tên cao gầy tóc tím này nữa.

Hai người trở lại chiếc bàn nhỏ, trên bàn lại có thêm một vỉ thịt nướng nóng hổi thơm phức, trông vô cùng k1ch thích vị giác.

Ai nấy đều đã ngà ngà say, lúc thì cười nói huyên náo, lúc lại bá vai xưng huynh gọi đệ, nói toàn mấy chuyện tào lao.

Bryan lo lắng không thôi, không chỉ lén đổ rượu trong ly của anh trai đi mấy lần thay bằng nước nóng mà còn phải luôn cảnh giác với những người mời rượu đối phương để kịp thời ngăn lại. Suốt bữa, hầu như Chu Lạc Thạch chẳng gắp thức ăn, ngay cả miếng cá đã được em trai gỡ hết xương cũng không động mấy, đến cuối bữa cũng chỉ uống trà nóng.

Lúc nào Bryan cũng để mắt đến anh trai, nào thì đưa giấy, rót nước, đến gắp thức ăn, thỉnh thoảng mới cúi đầu kiểm tra điện thoại.

Cuối cùng cậu cũng đợi được tin nhắn.

[Hỏi thăm được rồi, tóc tím tên là Khấu Viễn, còn kia là Trịnh Đốc Hành, đều là học sinh lớp mười hai.]

Người gửi là một cậu bạn cùng lớp có quan hệ rộng, dễ nói chuyện, lấy biệt danh "Mật thám". Bryan đã đổi một tuần kèm đối phương luyện Speaking để lấy được manh mối này.

Khấu Viễn, Trịnh Đốc Hành...

Cậu lẩm bẩm hai cái tên này trong miệng, lặp đi lặp lại trong lòng. Let' s just wait and see...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!