Chương 17: Da kề da

Hướng Vãn Thanh bị đánh ngã trên mặt đất, bộ dạng vô cùng thê thảm. Một bên tay áo bị xé rách, trên mặt còn có vết bầm tím. Khóe miệng rỉ máu, nhưng ánh mắt lại vô cùng bình tĩnh sắc bén.

Thấy Chu Lạc Thạch xuất hiện, ánh mắt y sáng lên trong phút chốc, nhưng vẻ bình tĩnh lập tức tan biến, cả người bối rối: "Xin lỗi, lại kéo cậu vào chuyện này rồi."

Ánh mắt Chu Lạc Thạch lướt qua gương mặt cậu ta, sau đó dừng lại ở chiếc máy bay không người lái vỡ nát trên mặt đất. Trong lòng hắn vẫn còn rất nhiều điều chưa thể hiểu rõ. Ví dụ như tình cảm giữa những người cùng giới, hay giá trị của một món đồ. Liệu một chiếc máy bay không người lái bị hủy có đau lòng hơn việc bị ăn đòn không?

Đây là lần đầu tiên trong đời hắn suy nghĩ về những chuyện như thế này, thành ra có phần bối rối lại khó hiểu.

Nhưng Chu Lạc Thạch hiểu rõ một điều: chuyện nào ra chuyện đó.

Về chuyện yêu đồng giới, hắn chưa thể thông suốt cũng như tạm thời không muốn nghĩ tới, cứ tạm gác lại một bên đã.

Còn về tình bạn và tình anh em, hắn có thể cho một câu trả lời rõ ràng.

Chu Lạc Thạch cụp mắt nhìn Hướng Vãn Thanh đang nằm dưới đất, bình tĩnh đáp: "Tôi không thích con trai, cũng sẽ không đáp lại tình cảm của cậu, nhưng không có nghĩa là thấy chết không cứu."

Lời vừa dứt, ai kia lập tức tung một cú đá thẳng vào ngực tên bên cạnh!

Một cú đá dứt khoát khiến đối phương hét thảm một tiếng, bay ra xa hai ba mét, đập mạnh vào tường.

Cộng thêm cả Hướng Vãn Thanh, tình huống hiện tại là bốn chọi tám. Số lượng thì hoàn toàn bất lợi, huống hồ Hướng Vãn Thanh còn chẳng đánh nổi ai.

Vậy nên, Chu Lạc Thạch quyết định phải tốc chiến tốc thắng.

Hắn nghiêng đầu né cú đấm đang vung tới, thẳng tay giáng một cú đấm mạnh vào bụng tên thứ hai. Gã đó ôm bụng lùi lại mấy bước, hung hãn lao lên lần nữa. Nhưng chưa kịp tới gần, Chu Lạc Thạch đã tung thêm một cú đá khiến đối phương ngã lăn ra đất, ôm lấy phần xương hông mà lăn lộn gào thét, hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu.

Hai tên đã xong, còn lại sáu tên.

Sự xuất hiện của Chu Lạc Thạch đã khơi dậy chút máu nóng trong Hướng Vãn Thanh. Không ngờ cậu ta đánh nhau cũng khá được, solo 1-1 với gã béo to con mà vẫn không bị yếu thế.

Hùng Thắng Lâm và Tôn Hải Hòa cùng xử lý hai tên khác. Ba tên còn lại thì vây chặt lấy Chu Lạc Thạch, trong đó có cả tên cầm đầu.

"Không ngờ mày cũng coi trọng nó đến vậy, vì nó mà ra mặt à?" Đại ca là một gã béo nhưng vô cùng nhanh nhạy. Nhìn người nặng nề mà né tránh cực kỳ linh hoạt. Hai đàn em bên cạnh đều đã dính đòn không ít, riêng gã thì gần như không hề hấn gì.

"Thằng mặt trắng đó hầu hạ mày trên giường thoải mái lắm à?"

"Giữ mồm miệng sạch sẽ một chút, thối quá." Chu Lạc Thạch bị ba người vây quanh nhưng không hề yếu thế. Hắn giơ tay chặn cú đấm từ phía trái, nhanh chóng tìm được một kẽ hở rồi tung một cú đấm thẳng vào cằm tên cầm đầu.

Để đổi lấy cơ hội này, hắn chấp nhận ăn một cú đấm từ tên bên phải. Nhưng hiệu quả thì rõ ràng, gã đại ca ôm cằm hét thảm một tiếng, máu tươi không ngừng chảy xuống từ khóe miệng .

Lúc này, Chu Lạc Thạch mới xoa xoa cổ tay, liếc sang tên vừa đấm mình một cú: "Đánh nhau mà giống làm nũng thế? Chưa ăn cơm à?"

Tên kia tức giận đỏ mặt, điên cuồng lao lên tung một cú đấm. Chu Lạc Thạch nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay hắn, vặn một cái, đồng thời thúc đầu gối thật mạnh vào bụng gã. Một tiếng hét thảm vang lên như tiếng lợn bị chọc tiết.

Cùng lúc đó, Chu Lạc Thạch chẳng thèm quay đầu, cứ như có mắt sau lưng mà vung tay ra sau tóm lấy cổ tên còn lại. Hai cánh tay kéo mạnh về phía giữa, khiến hai cái đầu đập thẳng vào nhau phát ra một tiếng "cốp" nặng nề.

Hai tên côn đồ đầu óc quay cuồng, loạng choạng ngã ngồi xuống đất, ôm lấy trán mà ngơ ngác, vài giây sau liền nằm vật ra mà nôn khan.

Chu Lạc Thạch phủi phủi bụi trên tay, nở nụ cười lạnh lẽo rồi chậm rãi nhìn về phía đại ca.

Chẳng còn đàn em che chắn, gã nuốt nước bọt, tay ôm chiếc cằm bầm tím, vô thức lùi lại một bước.

"Chạy cái gì?" Chu Lạc Thạch từ tốn tiến lên hai bước, ép đối phương vào góc tường. "Sao không gáy nữa đi?"

Ai kia tự biết thời thế, co rúm người lại, cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: "Anh ơi, em sai rồi. Em đúng là múa rìu qua mắt thợ, dám bày trò trước mặt cao nhân. Anh rộng lượng tha cho em một lần, đừng đánh vào mặt được không?"

"Em thực sự biết sai rồi! Em... em thề sau này không dám bắt nạt nó nữa. Nếu em còn dám tái phạm, sau này đẻ con không có lỗ đít, ra đường xe đụng, trời đánh, sét giật, trời tru đất diệt!" Đối phương cười nịnh nọt, giơ bốn ngón tay lên trời thề độc.

Chu Lạc Thạch chợt dừng bước, cảm thấy có gì đó không đúng. Tên kia quỳ xuống quá nhanh, cứ như đang cố tình khiến mình mất cảnh giác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!