Chưa kịp cười xong, đầu đã bị búng một cái rõ đau.
"Lén la lén lút gì đó?" Chu Lạc Thạch cau mày nhìn em trai. "Chẳng có chút khí khái đàn ông nào cả."
Bryan vội bịt miệng cố nhịn, nhưng chỉ nén được hai giây lại cười phá lên. Thiếu niên ngây ngô cười hì hì để lộ hai chiếc răng thỏ với anh trai.
Chu Lạc Thạch nhìn đối phương hai giây rồi tựa lưng vào ghế, khoanh tay nhắm mắt dưỡng thần. Tâm không thấy thì lòng không phiền.
Đường xá vùng ngoại ô gập ghềnh khiến người ngồi bên trong nảy lên nảy xuống. Tối qua Chu Lạc Thạch không ngủ ngon, giờ cũng chẳng chợp mắt nổi. Hắn day day thái dương, mở mắt ra. Bryan vẫn luôn lặng lẽ nhìn anh trai, thấy vậy bèn lập tức ngồi thẳng lưng, vỗ vỗ vai mình: "Anh mượn vai em này, được không?"
"Chú mày lùn quá, ráng mà cao lên đi."
Hắn kéo mũ áo khoác lên che mặt cố gắng ngủ tiếp, nhưng rất nhanh đã bỏ cuộc. Xe buýt xóc nảy quá dữ. Thanh niên kéo mũ xuống, đưa mắt đánh giá người bên cạnh.
Bryan lập tức ngồi ngay ngắn thẳng tắp, ánh mắt tràn ngập mong đợi.
Chu Lạc Thạch nghĩ ngợi một chút rồi luồn tay qua sau lưng em trai, xốc nách đối phương lên: "Dậy nào."
Bryan phối hợp nhấc mông khỏi ghế, để anh trai nhét cặp của cả hai xuống dưới mông mình. Thiếu niên lập tức đã cao thêm gần 15cm, dáng ngồi còn rất thẳng. Bấy giờ, độ cao đã vừa đẹp.
Chu Lạc Thạch thoải mái ngáp một cái, tựa đầu lên vai em trai, kéo áo khoác che mặt ngủ thiếp đi.
Bryan không dám nhúc nhích. Mái tóc ngắn ngủn của anh trai chọc vào cổ nghe ngưa ngứa. Hương dầu gội bạc hà thoang thoảng bay tới. Mũi cậu hít nhẹ một hơi như muốn giữ lại mùi hương ấy. Thiếu niên ngồi thẳng tắp, dù cho lưng đau vai mỏi cũng không dám động đậy, chỉ sợ sẽ đánh thức anh trai.
Bryan giữ nguyên nửa người bên phải bất động, nhẹ nhàng vươn tay trái kéo rèm cửa định khoe khoang với Hướng Vãn Thanh, nhưng rèm bên ghế đối diện cũng bị che kín. Thiếu niên "Bleh Bleh Bleh" lè lưỡi về phía đó rồi cẩn thận kéo rèm lại, mở to từng lỗ chân lông tận hưởng bầu không khí khi được ở cạnh anh trai.
-------
Sau khi xả hơi cả một cuối tuần, Chu Lạc Thạch trở lại trường học.
Trước đây vào giờ ra chơi, Hướng Vãn Thanh thường hay đến tìm hắn để giảng những câu sai trong bài kiểm tra, tán gẫu vài chuyện thú vị hoặc chia sẻ đồ ăn vặt. Cách nói chuyện của Hướng Vãn Thanh vừa dịu dàng lại kiên nhẫn, đôi khi rất hài hước.
Hắn vốn rất thích người bạn này.
Nhưng lần này, khi thấy y đi ngang qua bàn mình, Chu Lạc Thạch chỉ lạnh nhạt rũ mắt, thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn lấy một cái. Hùng Thắng Lâm nhanh chóng phát hiện ra điều bất thường. Vào giờ thể dục giữa tiết, cậu ta kéo hắn lại: "Anh Chu, anh với lớp trưởng có vụ gì thế? Không phải trước khi đi tập huấn hai người thân nhau lắm sao? Người ta chọc gì anh à?"
Lòng Chu Lạc Thạch cũng rối như tơ vò, bực bội không chịu được đành trả lời qua loa: "Không chung chí hướng."
" Không chung chí hướng là cái quái gì?" Hùng Thắng Lâm cười khẩy. "Anh nhìn ánh mắt cậu ta kìa, cứ nhìn anh chằm chằm như cô vợ nhỏ nhìn chồng mình ấy. Mà chân cẳng sao thế kia? Bị anh đá à?"
Chu Lạc Thạch đáp: "Nhầm."
Đêm cuối cùng ở trung tâm huấn luyện, một Hướng Vãn Thanh say bí tỉ như thể bị câu "đồ thần kinh" của bạn cùng phòng kích động đến mức bật khóc, bắt đầu ôm chân đối phương giãy bày tâm tình.
Lúc đó thần kinh hắn đang nhạy cảm cực độ, vừa bị Hướng Vãn Thanh chạm vào đã tung một cước ngay lập tức. Chu Lạc Thạch học tán thủ từ nhỏ. Sức lực vốn dĩ mạnh hơn những nam sinh đồng trang lứa, cộng thêm đang tức giận nên không kiểm soát được lực đạo, suýt thì khiến Hướng Vãn Thanh què hẳn.
Đối phương bị sốc tận óc, một câu cũng không nặn ra được. Sau khi tỉnh rượu, y lập tức chạy theo xin lỗi rối rít.
Hiện Chu Lạc Thạch cũng chưa biết xử lý chuyện này thế nào. Tự dưng anh em kết nghĩa lại đòi hẹn hò với mình, biết đi đâu mà kêu oan đây?
Hùng Thắng Lâm nói: "Hai người tuyệt giao rồi, vậy sau này em được chơi với cậu ta nữa không?"
Chu Lạc Thạch cười nhạt: "Hỏi tôi làm gì? Muốn chơi thì cứ chơi, cậu ta cũng tốt tính, chỉ là..." nói đến đây thì không nói tiếp nữa.
Tuy chẳng thể hiểu cũng như tuyệt đối không chấp nhận đồng tính luyến ái, Chu Lạc Thạch càng không thể mang xu hướng tính dục của người khác đi rêu rao khắp nơi. Như vậy là thất đức.
Nhưng mọi chuyện bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát.
Một tuần sau, trên bàn học của lớp trưởng liên tục xuất hiện xác côn trùng hoặc chuột chết. Bài kiểm tra và bài tập thường xuyên bị xé nát, đồng phục để trong ngăn bàn bị đổ mực. Y luôn bình tĩnh dọn dẹp những thứ dơ bẩn, vẻ mặt thản nhiên nghe giảng như chưa hề gặp chuyện gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!