Vào kỳ tập huấn cho cuộc thi Olympic Hóa học hồi lớp 12, dù đã nhiều năm trôi qua, Chu Lạc Thạch vẫn nhớ rõ như in.
Một phần vì thú vị, phần khác là do một chuyện chấn động đã xảy ra khi ấy khiến hắn chấn động đến mức nhìn đời bằng con mắt khác..
Giáo viên hướng dẫn trong đợt huấn luyện là một nghiên cứu sinh tiến sĩ trẻ tuổi, lúc nào cũng nghiêm túc ít cười, nhưng khi giảng bài lại vô cùng hăng hái, nước bọt bay tứ tung, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới nghiên cứu học thuật. Vấn đề là, đối phương thường quên rằng bên dưới chỉ là một nhóm học sinh cấp ba. Đề thi và các thí nghiệm được giao đều vượt xa chương trình học thông thường, đến mức tỷ lệ thất bại trong các thí nghiệm lên tới 90%.
Ví dụ như lần đó, giáo viên yêu cầu làm việc theo nhóm hai người, thực hiện quy trình tổng hợp NiFe
-NAEC theo tài liệu thí nghiệm. Đây là một chất xúc tác hợp kim nano niken
-sắt, được dùng để chuyển hóa gốc axit thành gốc tự do..
Quy trình tổng hợp vừa phức tạp lại tốn thời gian. Sau 7749 lần thất bại, cuối cùng nhóm của Chu Lạc Thạch và Hướng Vãn Thanh đãthành công đi đến bước áp chót.
Cả hai cẩn thận lấy bột màu đỏ sẫm từ lò sấy chân không ở 80°C, sau đó chuyển vào lò xử lý trong môi trường khí nitơ, tăng nhiệt độ lên với tốc độ 5°C/phút cho đến khi đạt 950°C.
Đôi bên liếc nhau, cùng thở phào nhẹ nhõm.
Bước tiếp theo, chỉ cần nung ở 950℃ trong ba giờ là có thể thu được NiFe
-NAEC.
Cài đặt thời gian xong, Chu Lạc Thạch đứng dậy, vươn vai thư giãn cơ thể đã cứng đờ, vừa xoa vai vừa đi loanh quanh trong phòng thí nghiệm. Hướng Vãn Thanh đi theo sau, nhìn hắn thu thập những vật liệu thí nghiệm còn sót lại trong phòng.
Ngay từ đầu khóa, Chu Lạc Thạch đã xin phép giảng viên để được thu thập những nguyên liệu thừa mang về.
Lúc đó, giảng viên rất ngạc nhiên, hỏi hắn định dùng vào việc gì. Ai kia thản nhiên đáp: "Nhà em có một đứa em trai. Bình thường em hay làm mấy thí nghiệm nhỏ cho nó xem nên muốn thu gom chút nguyên liệu."
Giáo viên cười đáp: "Giờ hiếm thấy anh em nào thân thiết như vậy, thời đại con một mà."
Chu Lạc Thạch nói cảm ơn, sau đó mặt không cảm xúc bổ sung thêm một câu: "Cũng bình thường thôi ạ."
Bấy giờ, hắn loanh quanh trong phòng thí nghiệm, thấy chỗ nào còn dùng được thì thu gom, không thì tiện tay xử lý luôn.
Hướng Vãn Thanh cười híp mắt: "Cậu tốt với em trai thật đấy."
Chu Lạc Thạch hờ hững đáp: "Ừ, nó toàn làm bài tập hộ tôi, không thưởng sao được. Chỉ là ngày càng khó dỗ hơn rồi. Hồi xưa chỉ cần mấy thí nghiệm đơn giản cũng đủ khiến nó kinh ngạc. Giờ lớn rồi, thành ra khó lừa lắm."
Hướng Vãn Thanh vào phụ xử lý đống vật liệu thừa: "Thầy giáo nói không sai, cậu cưng em trai quá rồi."
Chu Lạc Thạch khựng lại, cưng sao?
Không được, cưng quá là leo lên đầu ngồi mất.
Trưa hôm đó, lúc về ký túc xá nghỉ ngơi, hắn nhắn tin cho em trai:
"Có phải anh chiều em quá rồi không?" Nhắn xong liền vứt điện thoại sang một bên. Mãi đến tối hôm sau, Chu Lạc Thạch mới nhớ ra chuyện này. Vừa mở máy lên, báo tin nhắn rung dồn dập suốt cả một phút.
Nhóc Cún Vàng: "Anh ơi, em làm sai chuyện gì à?"
Giọng điệu vô cùng cẩn thận, không phải trả lời ngay lập tức mà là mãi nửa tiếng sau mới phản hồi, rõ ràng người nhắn đã suy nghĩ cân nhắc các kiểu một lúc lâu.........
Nhóc Cún Vàng: "Anh ơi?"
Nhóc Cún Vàng: "Anh hai còn đó không?"
.......
Nhóc Cún Vàng: "Anh ơi, anh giận à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!