Lên lớp 12, mùa thu lạnh hơn hẳn mọi năm. Gió thổi hiu hắt cuốn theo lá vàng rơi, người đi đường đã khoác áo bông dày từ cuối tháng Mười.
Mới khai giảng chưa lâu, còn chưa kịp thích nghi với không khí căng thẳng của lớp 12, Chu Lạc Thạch đã bị đưa lên xe buýt tham gia khóa huấn luyện tập trung cho học sinh tham gia kỳ thi Olympic Hóa kéo dài một tháng rưỡi.
Trên xe chật kín học sinh đến từ các trường cấp ba trong thành phố. Ai nấy đều rì rầm to nhỏ, bầu không khí tràn ngập phấn khởi khi được giải thoát khỏi chương trình lớp 12 đầy áp lực.
Chu Lạc Thạch ngồi ở hàng ghế cuối, hé cửa sổ một chút rồi hỏi người bên cạnh: "Lớp trưởng, cậu có phiền nếu tôi mở cửa không?"
Hướng Vãn Thanh cười đáp: "Mở thì mở đi, hỏi tôi làm gì? Giữa chúng ta còn cần khách sáo vậy à?"
Mỗi trường chỉ có hai suất tham gia. Bọn họ là đồng đại diện cho trường, cùng ngồi trên chuyến xe hướng về trung tâm tỉnh.
Gió mát luồn qua khe cửa, thổi tan bầu không khí ngột ngạt trong xe. Chu Lạc Thạch tựa vào ghế thoải mái thở ra một hơi, mở điện thoại xem tin nhắn.
WeChat hiện lên hai thông báo mới từ 10 phút trước.
Nhóc Cún Vàng: Anh ơi, em nhớ anh quá TT
Nhóc Cún Vàng: I miss u sooooooo muchhhhhh
Khóe môi Chu Lạc Thạch thoáng cong lên. Nhưng khi thấy thời gian gửi, hắn lập tức cau mày, bèn nhắn lại: Không nghịch điện thoại trong giờ học.
Khung chat lập tức hiện dòng "Đối phương đang nhập..."
Nhóc Cún Vàng: Đang tiết Anh mà, em vẫn học dưới sự giám sát của mẹ á
Chu Lạc Thạch: Cũng phải tập trung nghe giảng.
Nhóc Cún Vàng: Chuông hết tiết vừa kêu rồi.
Nhóc Cún Vàng: Em có thể nhìn mặt anh một chút không?
Chu Lạc Thạch thầm nghĩ, cái ngữ này đúng là dính như keo dán chó vậy. Rõ ràng đôi bên mới gặp nhau cách đây một tiếng, thằng nhóc kia lúc nãy còn chạy từ đằng đông đến đằng tây để nhìn hắn lên xe.
Thanh niên đeo tai nghe, bấm gọi video. Đầu bên kia lập tức bắt máy.
Gương mặt phóng đại của Bryan xuất hiện trên màn hình. Cậu nhóc kích động reo lên: "Anh hai, anh... anh đẹp trai hơn rồi!"
Chu Lạc Thạch chân thành đáp: "Bạn nhỏ à, em vừa gặp anh một tiếng trước. Anh đâu có phép biến hình."
"Nhưng cảm giác như đã ba năm trôi qua vậy."
Thiếu niên lại nói: "Anh đi vắng tới 40 ngày lận. Em nhớ anh lắm, phải làm sao đây?"
"Ừm... học thêm vài bài thơ Đường đi, về anh kiểm tra."
Bryan tiu nghỉu "Vầnggg" một tiếng, lại hỏi: "Sắp đến sinh nhật anh rồi, em đến tặng anh quà được không?"
"Để xem lịch tập huấn đã." Chu Lạc Thạch liếc đồng hồ, "Thôi, vào học đi."
Cúp máy xong, một nam sinh ngồi đằng trước quay lại, ngạc nhiên reo lên: "Tiểu Thạch Đầu! Đúng là cậu rồi? Lúc lên xe tôi còn chưa chắc, giờ nghe giọng rồi mới dám xác nhận."
Chu Lạc Thạch cũng bất ngờ: "Y Kiếm? Là cậu sao?"
Đối phương xoay người lại, tựa lên lưng ghế cười hì hì: "Cậu còn nhớ tôi à? Từ sau khi chuyển nhà, cũng mấy năm rồi chúng ta chưa gặp nhau nhỉ? Tôi vẫn nhớ Tết năm đó chúng ta đốt pháo trong khu làm nổ một cái chum lớn, cả thảm cỏ cũng bị cháy khét. Quản lý giận tím mặt gọi phụ huynh tới. Mẹ tôi vừa tới đã cho tôi hai cái bánh vả, trong khhi mẹ cậu chỉ nắm tay hỏi cậu có bị thương ở đâu không.
Nghĩ lại, lúc đó tôi ghen tị với cậu ghê!"
Chu Lạc Thạch buồn cười: "Cậu còn nhớ chuyện đó à? Ông quản lý đó đúng là tệ thật, lừa chúng ta mất mấy nghìn tệ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!