"Ánh mắt của fan cuồng nhìn chồng mình."
Bryan ngẩn người một lát, lập tức ho sặc sụa: "Khụ khụ khụ..."
Chu Lạc Thạch kéo em trai ngồi lên đùi mình, nhíu mày vỗ vỗ lưng: "Sao thế này?"
Bryan sặc nước bọt, mặt mũi đỏ bừng vừa ho vừa lắp bắp lặp lại: "Ông gã..?"
Bởi vì người nước ngoài thường khó phát âm chuẩn âm thứ ba trong tiếng Trung, ngữ điệu của Bryan nghe khá kỳ quặc.
"Rốt cuộc em có học Văn đàng hoàng tử tế không thế? Tiết tập đọc buổi sáng có tập trung nghe giảng không?" Chu Lạc Thạch nghe cách phát âm nửa ông nửa thằng của em trai mà nhức nhức cái đầu. "Khó nghe chết đi được."
Bryan mấp máy miệng, vành tai chẳng hiểu sao lại đỏ bừng. Cậu thử cố phát âm đúng thanh điệu, lặp lại lần nữa: "Ông xã..."
Chu Lạc Thạch "hừ" một tiếng, nhéo tai thiếu niên: "Gọi nhiều thành nghiện rồi à? Ai là chồng em? Nói linh tinh gì đấy? Gọi anh là ông xã rồi có định sinh con gái cho anh luôn không?"
Bryan che tai, ánh mắt hoảng hốt láo liên khắp nơi. Khi dừng lại trên dòng chữ "Hướng dẫn học tập của bạn nhỏ Chu Minh Ngọc.", cậu chợt sững người.
[3 tuổi: Học chạy, học thơ Đường, từ Tống, khúc Ngùyn. ( × )]
Học thơ Đường.
Phía sau có một dấu gạch chéo màu đỏ thật đậm, chứng tỏ đây là việc người kia đã không thể hoàn thành.
Giờ thì Bryan đã hiểu tại sao ngày nào ai cũng giám sát quá trình mình học thơ. Cậu nghiêm túc nói: "Anh ơi, em sẽ cố gắng học thơ ạ."
Lần này, thiếu niên không chạnh lòng hay ghen tị nữa. Ngược lại, đáy lòng trào dâng một nỗi xót xa vô cùng.
Chu Lạc Thạch "ừm" một tiếng. Một tay ôm eo em trai phòng khi bị ngã, tay kia cầm bút gạch gạch xóa xóa bản kết hoạch học tập. Thỉnh thoảng lại chọc chọc nắp bút vào cằm như đang suy tư.
Bryan nhìn khuôn mặt nghiêm nghị gần trong gang tấc, thủ thỉ. "Anh ơi, sao ba, mẹ và anh... không bao giờ nhắc đến... bạn ấy?"
Ngòi bút khựng lại, rồi tiếp tục chuyển động một cách trôi chảy. Sau khi hoàn thành dòng chữ, Chu Lạc Thạch đặt bút xuống, cất giọng. "Khi bi kịch ập đến với một gia đình, các thành viên đều cần cách thức riêng để giúp nhau vượt qua. Chuyện này em chưa hiểu hết được. Đợi em lớn hơn chút nữa, anh sẽ kể tiếp, được không?"
Được không?
Bryan ngây người, ngạc nhiên ngoài mong đời. Từ trước đến giờ, anh trai đối với cậu chỉ toàn ra lệnh và chỉ đạo. Cái này... là đang hỏi ý kiến mình sao?
Nhưng Chu Lạc Thạch chẳng có vẻ gì là đợi đối phương trả lời. Hắn đẩy thiếu niên sang một bên, đứng dậy vung vẩy đôi chân tê cứng: "Được rồi, đi ngủ đi."
Bầu không khí quá đỗi dịu dàng, Bryan lấy hết can đảm hỏi: "Anh ơi, em có thể ngủ chung với anh không?"
Chu Lạc Thạch vô thức cau mày. Mỗi khi em trai tỏ ra dính người thái quá, hắn đều lạnh lùng ngăn cản. Hắn muốn rèn giũa thiếu niên trở thành một người đàn ông đích thực đầu đội trời, chân đạp đất, mà đàn ông đích thực sao có thể suốt ngày đòi nắm tay, ngủ chung với người khác? Cho dù "người khác" này có là hắn đi chăng nữa.
Nhưng sinh vật nhỏ bé này hoàn toàn dựa dẫm vào bạn, tin tưởng bạn. Từng ánh mắt đều như van nài rằng nó cần bạn, nó yêu bạn. Cảm giác này quá đỗi dễ chịu. Hơn nữa, sinh vật này lại chính là "món đồ chơi nhỏ" kiêm "cái đuôi nhỏ" hắn hằng mong ước từ thuở ấu thơ.
Bryan thấy có vẻ khả quan, hai mắt sáng rực bổ sung: "Em sẽ ngoan, không làm phiền anh đâu ạ."
Chu Lạc Thạch miễn cưỡng đồng ý: "Chỉ lần này thôi đấy."
"Vâng, vâng!"
Cả hai rửa mặt qua loa rồi lên giường. Vì đã ngủ đủ giấc trong bệnh viện, giờ Chu Lạc Thạch không buồn ngủ lắm. Hắn tựa lưng vào đầu giường, nửa ngồi nửa nằm chơi game. Còn Bryan nằm đối diện với hắn, nhe răng cười ngốc nghếch.
"Ngủ đi." Chu Lạc Thạch cầm điều khiển, mắt dán vào màn hình, thuần thục di chuyển nhân vật. "Nếu thấy khó chịu thì gọi anh."
"Anh... hì hì, anh hai ưi."
Bryan trốn dưới chăn ôm eo anh trai, lén nhìn trộm gương mặt đối phương rồi vùi đầu vào áo ngủ, cười khúc khích.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!