Chương 11: Ánh mắt của fan cuồng nhìn chồng mình

"Thời của chị đi học cũng khổ lắm. Cả trăm dặm mới có một ngôi trường. Ngày nào cũng phải dậy từ tờ mờ sáng, đi bộ mười mấy dặm đường núi để tới lớp. Cả ngày chỉ có ba cái bánh bao lót dạ. Vào mùa đông, bánh khô cứng như đá ấy, phải ngâm nước nóng cả buổi mới mềm ra..." Cô vừa gấp chăn giường bên cạnh vừa kể chuyện.

Chu Lạc Thạch vừa ngủ dậy, ánh mắt còn chút mơ màng, tiện tay gặm thêm hai miếng sủi cảo.

"... Chị khuyên mấy đứa một câu, dù khổ cực đến mấy cũng phải cố gắng học hành. Bây giờ vất vả một chút cũng không sao, sau này tốt nghiệp đại học, đi làm rồi sẽ đỡ hơn. Đất nước mình sẽ ngày càng phát triển." Gấp chăn xong, đối phương cúi người thay túi rác, sau đó ngồi xuống bên giường đối diện, nhìn hai anh em bằng ánh mắt trìu mến của bác nông dân ngắm nghía ruộng củ cải trắng nhà mình. "Mau ăn đi, no bụng mới có sức vác xi m—..."

"Khụ khụ khụ!" Bryan đột nhiên ho dữ dội, cắt ngang lời y tá. "Anh à, anh ăn nhanh lên."

"?" Chu Lạc Thạch bị hai cặp mắt nhìn chằm chằm bỗng thấy nghẹn cả họng, bèn đặt đũa xuống: "Cảm ơn chị đã chăm sóc em trai em. Tối qua nó không làm phiền chị chứ?"

Y tá xua tay: "Không có, không có, cậu bé ngoan lắm, chẳng hề quấy rầy ai cả. Với lại, chăm sóc bệnh nhân là công việc của chị mà."

Chu Lạc Thạch cười đáp: "Tối qua thật sự đã làm phiền chị rồi. Để em trông thằng nhóc là được, chị cứ đi làm việc đi, đừng để lỡ việc. Đúng rồi, lát nữa bọn em sẽ xuất viện, có cần lưu ý gì không ạ?"

Y tá đứng dậy: " Nhớ uống thuốc đúng giờ, mấy ngày tới chú ý ăn đồ thanh đạm, dễ tiêu. Còn nữa, đừng để bị cảm lạnh."

"Vâng." Chu Lạc Thạch đứng dậy tiễn cô ra cửa.

Bryan nói với theo: "Cảm ơn chị gái tốt bụng nhé."

Y tá mỉm cười, đóng cửa rời đi.

Chu Lạc Thạch bước đến đối diện Bryan, cúi đầu dùng hai tay véo má cậu sang hai bên: "Lại bịa chuyện về anh nữa hả?"

Bryan cọ mặt vào tay hắn: "Anh hai là số một."

Thanh niên buông tay, liếc hộp sủi cảo còn một nửa trên tủ: "Ăn sủi cảo không?"

Bryan lắc đầu, giọng thều thào: "Không ăn nổi."

Sắc mặt thiếu niên tái nhợt, môi khô nứt, mái tóc vàng mềm rũ xuống trán. Cậu ngồi co ro trên ghế, nom đáng thương như con cún nhỏ bị bỏ rơi.

Chu Lạc Thạch xoa đầu em trai, giọngdịu dàng hiếm thấy: "Còn đau bụng không? Uống thuốc rồi ngủ một giấc đi. Anh ở đây trông em, tỉnh dậy là khỏe ngay thôi."

"Về nhà đi anh." Bryan ôm eo đối phương, ngước mắt nhìn., "Giường bệnh viện nhỏ xíu, anh ngủ cũng không ngon, mình về nhà nghỉ ngơi."

Chu Lạc Thạch nghĩ ngợi một chút: "Được."

Hắn để Bryan chờ trong phòng, còn bản thân đi làm thủ tục xuất viện và nghe bác sĩ dặn dò. Lúc rời đi, thiếu niên kéo kéo tay hắn. Khác với thường lệ, Chu Lạc Thạch không những không từ chối mà còn nắm tay, dắt em trai vào thang máy.

Hắn vốn chúa ghét mấy hành động thân mật sến súa như vậy, nhưng hôm nay xem như ngoại lệ đi.

Bryan nhìn thanh niên, vừa kinh ngạc lại mừng rỡ khôn nguôi, tay cũng siết chặt hơn.

Chu Lạc Thạch tựa lưng vào góc thang máy, cảm thấy có chút buồn cười. Hắn cúi đầu nhìn em trai, cười khẽ: "Lớn tướng rồi còn cần người dắt à?"

Bryan lắp bắp: "Anh... anh ơi, tới... tới nơi rồi, thang máy..."

Khu nội trú cách cổng bệnh viện một quãng khá xa. Thấy em trai bước cao bước thấp, Chu Lạc Thạch dừng lại, hỏi: "Muốn anh cõng không?"

Bryan như bị sét đánh, suýt nữa thì ngã nhào ra đất. Giọng run bần bật như ông lão 80 tuổi mắc chứng Parkinson. "Nhưng... Nhưng mà... đ-đ

-được không ạ...? Can... can... cannnnnnn... I?"

"Nhóc đi chậm quá." Chu Lạc Thạch hơi cúi người, chống hai tay lên đầu gối. "Lên đi."

Bryan vui sướng nằm sấp trên lưng anh trai, không quên tự cầm lấy bịch thuốc. Suốt quãng đường từ khu nội trú ra đến cổng, cái miệng của tên nhóc này cứ líu lo không ngừng.

"Anh ơi, hãy để em giặt đồ lót cho anh đến tận cùng thế giới."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!