Chương 207: Người cha dũng mãnh nhất trong lịch sử

Chỉ một tiếng hừ nhẹ nhàng, nhưng trong tai Hổ Cương lại giống tiếng sấm, khiến khí huyết của hắn nhộn nhạo.

- Ai!

Hổ Cương vội quay đầu lại.

Sau lưng hắn có một nam tử mặc võ sĩ bào màu trắng đang lạnh lùng nhìn hắn. Trên lưng người đàn ông này có một kiếm một trượng. Cơn gió thổi qua khiến mái tóc dài màu trắng và kiện võ sĩ bào màu trắng phất phới.

- Ngươi vừa nói muốn động đến nàng sao?

Đôi đồng tử màu đen của nam tử đó nhìn chằm chằm vào hổ nhân được gọi là Hổ Cương. Cái nhìn đó khiến Hổ Cương như tiến vào trong hầm băng, thân hình không ngừng run lên.

- Ngài là ai?

Khí thế nam tử đầu bạc trước mặt tỏa ra khiến hắn không khỏi kinh sợ. Hổ Cương nắm chặt thanh trường kiếm ở bên hông, nhưng hắn bi ai phát hiện ra đến sức lực cầm thanh kiếm lên mình cũng không có.

- Cha!

Hồ Mị Nhi nhìn người vừa tới lập tức kêu lên vui vẻ. Nguyệt Sư gọi Cao Lôi Hoa như thế nào nàng liền gọi Cao Lôi Hoa như thế.

Ở bên cạnh, thú nhân cũng nhìn hắn một cách khác thường. Nhìn bề ngoài Cao Lôi Hoa trông giống một thanh niên khoảng hai mươi tuổi. Cũng không trách được hắn, từ lần xuyên việt trước khiến bề ngoài của hắn trẻ hơn. Bộ râu yêu thích của hắn cũng biến mất.

Nhìn bộ dạng của Hồ Mị Nhi cũng chỉ là thiếu nữ vào độ tuổi mười lăm.

Các thú nhân bắt đầu tính toán. Cao Lôi Hoa bao nhiêu tuổi sinh nữ nhi? Năm tuổi? Bảy tuổi? Hay mười tuổi?... …

- Tiểu hồ nữ.

Cao Lôi Hoa vẫy vẫy tay với Hồ Mị Nhi, nói ra thì cũng thật xấu hổ, tuy rằng hồ nữ đã ở trong nhà Cao Lôi Hoa vài ngày, nhưng hắn thậm chí còn chưa biết tên nàng. Bởi mấy ngày này Cao Lôi Hoa luôn bị việc vặt quấn thân, cho nên cũng không hỏi được tên nàng.

- Vâng!

Hồ Mị Nhi cố gắng xuyên qua đám người tiến đến bên cạnh Cao Lôi Hoa.

- Cha, bọn họ bắt nạt con.

Hồ Mị Nhi tiến tới đằng sau người Cao Lôi Hoa kéo kéo góc áo của hắn, giống như con gái làm nũng cha của mình.

Cao Lôi Hoa khẽ cười, hắn thật khó có thể coi tiểu hồ nữ này và cửu vĩ hồ kia thành một người.

- Ừ, mấy lời nói của bọn chúng ta đều đã nghe được rồi.

Cao Lôi Hoa vỗ vỗ đầu tiểu hồ nữ rồi hướng về phía Hổ Cương lạnh lùng cười:

- Tiểu tử, vừa rồi ngươi định đụng đến nàng?

- Ngươi là ai?

Hổ Cương run rẩy hỏi. Hắn không biết phải trả lời câu hỏi của Cao Lôi Hoa thế nào nên đành hỏi ngược lại.

- Khốn khiếp!

Cao Lôi Hoa vốn khó chịu bởi tên này dám động vào bạn gái của con mình, mà bây giờ hắn còn dám hỏi vặn lại hắn! Thân ảnh Cao Lôi Hoa chợt lóe, không ai có thể nhìn thấy hắn di chuyển thế nào! Chỉ trong nháy mắt, Cao Lôi Hoa đã xuất hiện bên cạnh Hổ Cương, rồi co chân đá mạnh một phát.

Phịch!

Một cái nhấc chân của Cao Lôi Hoa nhìn trông rất nhẹ nhàng lại biến Hổ Cương như quả bóng da rơi bụp xuống đất.

- Hổ Cương điện hạ. Mấy tên thân tín ngây người, bọn họ căn bản không thấy được Cao Lôi Hoa ra tay như thế nào? À không, phải nói là ra chân như thế nào? Khi nhìn Cao Lôi Hoa lần nữa lại phát hiện hắn đã quay lại bên cạnh Hồ Mị Nhi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!