Chương 7: Bám Theo

Trần Phong Nhiên đương nhiên biết rõ tác dụng của Đan Dương quả, kia chính là kích dục, chỉ có điều hiệu quả cực mạnh, rất khó khống chế.

Cử động của Trần Thanh Đế, ở trong mắt người xem bốn phía, đều nhao nhao tràn đầy khinh bỉ chi sắc, thằng này không biết dùng những quả cây kia đi làm chuyện thất đức gì. Quả này hiệu quả rất mãnh liệt, dùng thân thể của ngươi có thể chịu được sao?

Sau khi cất kỹ Đan Dương quả, Trần Thanh Đế thình lình phát hiện, mình vậy mà đã trở thành tiêu điểm của mọi người, cả đám đều chỉ trỏ, dùng sức châm chọc hắn.

Trần Phong Nhiên cũng nghiêng đầu, một bộ như không biết hắn.

– Cả đám đều không nhìn được hàng, gia hỏa tư tưởng dơ bẩn, cái đồ chơi này là đồ tốt.

Trần Thanh Đế nhịn không được liếc mắt, mặc kệ mọi người nghĩ như thế nào, hắn không quan tâm. Bất quá, điều này cũng không trách mọi người kỳ lạ vây xem? Người ta cũng không phải là Tu Chân giả, ai biết rõ quả này còn có tác dụng khác.

Thôi tình!

Xuân dược!

Đây là nhận thức của tất cả mọi người đối với Đan Dương quả.

– Nhìn ngươi thân thể còn nhỏ, không nghĩ tới là đồ cặn bã, bại hoại, coi chừng mệt chết ngươi.

Một bà lão nhặt phế phẩm khoảng sáu mươi, lúc đi ngang qua bên người Trần Thanh Đế, liếc nhìn Trần Thanh Đế một cái, tràn đầy khinh bỉ trào phúng vứt bỏ một câu, sau đó rời đi.

– Đại ca, chúng ta đi thôi.

Trần Phong Nhiên kéo cánh tay Trần Thanh Đế, hôm nay thật sự là xấu hổ chết người ta rồi, bị Trần đại thiếu làm phiền, cùng nhau xuống nước.

– Trần Thanh Đế!

Đúng lúc này, một thanh âm thanh thúy đột nhiên vang lên, lập tức, một nữ hài mặc quần áo thể thao màu trắng, khoảng mười bảy mười tám tuổi, rất nhanh chạy tới.

Nữ hài một đầu tóc dài đen nhánh, dáng người cao gầy, nên lồi thì lồi, nên lõm thì lõm, phát dục vô cùng đúng chỗ. Da thịt trắng nõn như ngọc, khí chất cao nhã, xinh đẹp như thiên tiên, phối hợp một thân quần áo thể thao màu trắng, lộ ra vẻ cực kỳ tinh minh giỏi giang, mà động tác của nàng cũng phi thường nhanh nhẹn, nhẹ nhàng, xem xét liền biết là nhân vật có chút bản lĩnh.

Trần Thanh Đế chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng, tùy theo, hai con ngươi co rụt lại, hắn nhận ra cô bé này, đúng là khuê mật hảo hữu của Trần Hương Hương, rất thích vũ lực Lâm Tĩnh Nhu.

Đừng nhìn tên của nàng vừa tĩnh vừa mềm, nhưng ở trong trí nhớ mà Trần Thanh Đế tiếp thu, Lâm Tĩnh Nhu là nhân vật số hai hắn không thể trêu vào.

– Tĩnh Nhu tỷ!

Trần Phong Nhiên mỉm cười, tiến lên một bước chào hỏi cùng Lâm Tĩnh Nhu.

– Phong Nhiên ngươi tránh ra.

Lâm Tĩnh Nhu nhìn cũng chưa từng nhìn Trần Phong Nhiên, chỉ là nhìn xem Trần Thanh Đế, lạnh giọng nói:

– Trần Thanh Đế, ngươi lại ý định đi làm sự tình thương thiên hại lí gì? Lúc này mới vừa ra viện vài ngày, ngươi liền không nhịn được rồi hả? Hương Hương làm sao lại có đại ca như ngươi chứ.

Lâm Tĩnh Nhu đối với sự tình Trần Thanh Đế tìm người cưỡng gian Trần Hương Hương, một mực đều canh cánh trong lòng. Chỉ là, nàng lại không biết, Trần Thanh Đế là bị người khác hãm hại.

– Ta đi làm gì, có liên quan tới cô sao?

Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, lạnh giọng nói ra. Vốn chủ nhân thân thể này không dám chọc Lâm Tĩnh Nhu, nhưng không có nghĩa là Trần Thanh Đế sợ nàng.

– Ngươi…

Lâm Tĩnh Nhu lập tức chán nản, nghiến răng nghiến lợi, bình thường Trần Thanh Đế nhìn thấy nàng là nhanh chân bỏ chạy, không nghĩ tới hôm nay lại dám tranh luận, thằng này không phải là nằm viện nên đổi tính chứ?

– Phong Nhiên, chúng ta đi.

Trần Thanh Đế cầm cái túi nylong đựng Đan Dương quả, xoay người rời đi, Trần Phong Nhiên sửng sốt một chút, đuổi theo bám chặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!