Trần Thanh Đế vốn là sững sờ, cảm giác có chút buồn cười, lập tức thản nhiên nói:
– Ông đã như vậy, tôi sẽ không khách khí.
– Không cần…
Trần Thanh Đế luyện quyền pháp một giờ, thân pháp của hắn toàn lực bạo phát, tốc độ tăng lên tới cực hạn, nhanh tới cực điểm. Thân thể nhoáng một cái, chỉ để lại trước mặt Lôi Báo một đạo tàn ảnh.
Trần Thanh Đế động thủ, thanh âm Lôi Báo im bặt mà dừng, trừng lớn hai mắt, trên mặt tràn đầy khiếp sợ, kinh ngạc, khó có thể tin…
Lôi Báo chỉ cảm thấy cái ót tê rần, trước mắt tối đen, thần trí cũng có chút không rõ. Bất quá, hắn lại loáng thoáng nghe được Trần Thanh Đế thở dài:
– Khoảng cách gần như vậy, vậy mà để cho ta xuất thủ trước, đúng là chán sống.
– Lôi lão đại, ngươi thế nào, ngươi mau tỉnh lại a.
Liễu Nhất Thôn hoảng sợ kêu lên, vẻ mặt ân cần, lo lắng.
– Ân?
Lôi Báo phát ra một tiếng rên rỉ, khi hắn tỉnh lại, thình lình phát hiện hắn đã nằm trong ngực Liễu Nhất Thôn. Cái này làm cho hắn mồ hôi lạnh chảy ròng, mà lúc này Trần Thanh Đế đã không thấy đâu nữa.
– Cái này… thật nhanh.
Lôi Báo lắc đầu, đứng thẳng người, vẻ mặt khiếp sợ. Coi như là Quân Thần, cũng không có khả năng để cho hắn không hề phản ứng hạ gục a.
– Cũng không biết là hắn tự đại, hay là nguyên nhân gì, khoảng cách gần như vậy, vậy mà để cho ta động thủ trước.
Trần Thanh Đế đi ra hoa viên, lắc đầu nói:
– Thời gian không còn sớm, cần phải trở về.
Trần Thanh Đế đạt tới Luyện Khí tầng một, thực lực cũng chỉ có thể tính toán miễn cưỡng, chính thức đánh, đương nhiên không phải đối thủ của Lôi Báo.
Bất quá, khoảng cách gần như vậy, thân pháp của Trần Thanh Đế lại rất ngưu bức, hơn nữa Lôi Báo khinh địch, cho nên mới bị một chiêu đánh bại. Nếu là súng thật đạn thật, Trần Thanh Đế chống lại Lôi Báo, đó là thua không nghi ngờ.
Đây cũng là vì cái gì, Lôi Báo chỉ nói là thật nhanh, mà không phải nói Trần Thanh Đế thật mạnh…
Trần Chấn Hoa muốn ném hắn vào Huyết Nhận, nhưng mà, hắn lại đánh huấn luyện viên của Huyết Nhận.
Thật không biết, khi Trần Thanh Đế bị phụ thân một lòng muốn cả hai cùng chịu tội ném vào Huyết Nhận, sẽ sinh ra phản ứng gì.
Ly khai hoa viên, Trần Thanh Đế một đường chạy chậm, về tới bên ngoài biệt thự. Nhìn biệt thự trước mắt, nhưng trong lòng thì cười khổ, vẫn còn có một tia sợ hãi.
Mặc dù nói, dùng thực lực bây giờ của Trần Thanh Đế, căn bản không e ngại Lâm Tĩnh Nhu. Nhưng tối hôm qua xem hết Lâm Tĩnh Nhu, bất kể là nguyên nhân gì, thấy thế nào, xem hết chính là xem hết, đây là sự thật không thể tranh cải.
Một thiếu nữ xuân quý, bị một thiếu gia siêu cấp ăn chơi có tiếng xấu nhìn hết, ai chịu nổi a, ai biết, kế tiếp sẽ đối mặt Lâm Tĩnh Nhu trả thù như thế nào.
Nếu như Lâm Tĩnh Nhu muốn đánh Trần Thanh Đế, Trần Thanh Đế có thể hoàn thủ sao? Tối đa cũng chỉ là né tránh mà thôi, nếu một cái sơ sẩy không thoát được, lại bị đạp đan điền, lúc đó thật sự khóc không ra nước mắt.
Đến lúc đó, Trần Thanh Đế tìm ai nói rõ lí lẽ.
Dù sao… đuối lý a.
Trần Thanh Đế lắc đầu, hít sâu một hơi, lặng lẽ tiến nhập phòng của mình. Vô luận là đi ra, hay là trở về, toàn bộ quá trình, đều không có người phát hiện.
Trở lại phòng của mình, Trần Thanh Đế lặng lẽ đóng kỹ cửa lại, suy nghĩ xuống, vẫn là cảm giác không ổn:
– Trong phòng, thật sự là không quá an toàn, chờ Lâm Tĩnh Nhu rời giường nhất định sẽ tới tìm ta tính sổ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!