Chương 9: (Vô Đề)

Cô hiểu rồi, là tìm Tôn Lập Côn, chắc lại nhờ sửa mấy thứ lặt vặt gì đó.

Chuyện như thế thường xuyên xảy ra, nói thật thì cũng chẳng có gì lạ cả.

Hà Viện khẽ cười: "Anh con tối qua có ra ngoài, không biết đã về chưa, lúc con đi mua đồ ăn sáng thì thấy cửa phòng anh ấy vẫn đóng. Hay là chiều thím qua nhé, chiều anh con chắc chắn sẽ ở nhà."

"À, tối qua không về sao?"

Hà Viện khựng lại, không hiểu ý bà ấy là gì.

Thấy cô không trả lời, bà ấy tự nói tiếp: "Anh con chắc cũng hai mươi tám rồi nhỉ, có người yêu cũng là chuyện bình thường."

Cô không hiểu sao thím Trương lại chuyển đề tài nhanh đến vậy, thấy bà ấy hiểu nhầm nên cô vội vàng giải thích.

"Không phải đâu thím, tối qua anh ấy đi gặp bạn, là bạn nam."

Thím Trương gật gù, tỏ vẻ đã rõ.

"Vậy chiều thím qua nhé?"

Thím Trương ngập ngừng một chút rồi cũng đồng ý, dù sao bà ấy cũng có chuyện cần xác nhận, tốt nhất vẫn nên hỏi trực tiếp.

Sau đó, ánh mắt bà ấy chuyển xuống tay Hà Viện, bắt đầu chuyện trò.

"Tiểu Viện à, con ăn khỏe thật đấy, nhìn ốm vậy mà ăn nổi chừng đó đồ hả?"

Cô có phần ngượng ngùng, mỉm cười: "Con mua cho cả anh con nữa mà."

Thím Trương cười đùa: "Hai anh em tình cảm ghê, anh con không có ở nhà mà con vẫn nghĩ đến. Anh con cưng con đúng là không uổng."

Hà Viện không biết nên đáp thế nào, chỉ cười nhẹ một cái.

Chẳng mấy chốc, chú Trương bước ra.

"Thôi thôi, mới sáng sớm đã tám chuyện rồi, để con bé về nhà đi."

Thím Trương lúc này mới nhận ra, cười cười nói cô cứ về trước.

Vừa rẽ qua góc, cô đã nghe lỏm được mấy câu sau lưng.

"Thấy chưa, nuôi đứa em gái như Tiểu Viện này, đáng giá đấy."

"Đáng hay không thì liên quan gì đến bà? Bớt lo chuyện bao đồng đi."

"Hơ, ông đừng thấy Tiểu Tôn từng ngồi tù mà vội đánh giá, tôi nói cho mà biết, có khi đằng sau còn nhiều ẩn tình. Tôi thấy cậu ấy không phải loại người như vậy, nên tôi mới muốn chiều nay tới nói chuyện với cậu ấy, quan tâm một chút chuyện đại sự."

"Bà thì có chuyện đại sự gì chứ?"

Hà Viện không dừng bước, tiếp tục đi về phía trước, không nghe hết đoạn sau.

Cô không thích người khác đánh giá Tôn Lập Côn. Hễ nhắc đến anh, ai cũng sẽ khen vài câu, rồi lại lật ra quá khứ.

Toàn là mấy lời quen thuộc: "Người cũng tốt đó, nhưng từng ngồi tù."

Dù quá khứ không thể thay đổi, nhưng dù thế nào đi nữa, người đã làm lại từ đầu thì không thể mãi bị gắn mác.

Không xa, tiệm sửa xe đã mở cửa.

Tôn Lập Côn đang nửa ngồi nửa quỳ, loay hoay với mấy chiếc xe điện trong sân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!