Hà Viện mơ mơ màng màng nằm trên giường, phòng không cách âm nên cô luôn có cảm giác bên ngoài có tiếng động, giống như tiếng dịch chuyển bàn ghế.
Cô ngồi dậy, định ra xem thử, vừa mở cửa ra thì thấy Tôn Lập Côn hấp tấp đi ra ngoài.
Tôn Lập Côn nghe thấy tiếng bước chân, dừng lại, quay đầu nhìn.
"Anh, có chuyện gì vậy? Muộn vậy rồi mà còn ra ngoài?" Hà Viện bước tới.
Tôn Lập Côn thấy cô mặc đồ ngủ: "Anh đánh thức em hả?"
"Em mới chợp mắt một lúc thôi, nghe thấy tiếng động." Cô lại hỏi, "Xảy ra chuyện gì rồi?"
Tôn Lập Côn ngập ngừng, cảm thấy chuyện này không dễ nói, chỉ tóm tắt vài câu: "Anh Đông của em uống hơi nhiều, anh phải qua xem thế nào."
Hà Viện không nói gì, rõ ràng là không tin, nếu chỉ là uống say, mặt anh đã không nghiêm trọng đến vậy.
Tôn Lập Côn cũng không có thời gian giải thích, nhìn cô từ trên xuống dưới, đêm nay trời hơi lạnh, chỉ nói: "Vào nhà đi."
Anh lên xe máy, trong lúc nhìn qua thấy cô vẫn chưa vào, liền trầm giọng: "Anh không chắc khi nào sẽ về, em ra đây, khóa cửa lại, cả phòng ngủ cũng khóa."
Hà Viện thấy anh có vẻ gấp gáp nên không hỏi thêm, gật đầu rồi đi khóa cửa.
Đường phố lúc rạng sáng cực kỳ yên tĩnh, bầu trời tối đen, ngoài vài tiếng chó sủa ven đường thì chỉ còn tiếng xe máy rền vang.
Tôn Lập Côn bị Hà Viện giữ chân một lúc, giờ phải tranh thủ vượt vài đèn vàng.
Trên đường đến ngân hàng rút tiền, anh nghĩ kỹ lại, chắc chỉ là bọn lừa đảo muốn kiếm chác.
Qua khỏi cây cầu, anh đã thấy bảng chỉ đường nền xanh của đại lộ Trừng Giang.
Anh không quá quen khu này, nơi mới quy hoạch, mùa đông năm ngoái có lần anh tới sửa xe cho khách ở gần đây.
Tôn Lập Côn tắt máy, nheo mắt nhìn quanh.
Cả con đường chỉ đoạn này là nhộn nhịp nhất, đối diện là sòng bài, quán nhậu, quán karaoke, anh không kìm được buông tiếng chửi.
Cốc cốc cốc!
"Ai đó?"
Giọng phụ nữ cảnh giác.
"Tôn Lập Côn."
Vừa dứt lời, cửa đã mở ra ngay, giọng đúng là người gọi điện lúc trước.
Người phụ nữ nhìn khoảng ngoài ba mươi, tóc ngắn, mặc áo da quần đen, tay trái cầm một con dao găm.
Cô ta cười: "Mời vào."
Nụ cười trái ngược hẳn với cách ăn mặc của cô ta, có phần kỳ quặc.
Tôn Lập Côn không trả lời, đi thẳng vào trong, nhìn qua phòng tắm, ghế sofa, giường ngủ.
Giường lộn xộn, chỉ thấy cô gái quấn mền quanh người, tựa đầu giường lau nước mắt, tiếng khóc nấc nghẹn, rấm rứt không ngừng.
Lý Duy Đông thì ăn mặc vẫn khá chỉnh tề, ít nhất là không có gì lộ liễu, hai tay bị trói sau lưng, tựa vào sofa.
Thấy anh bước vào, Đông Tử khép mắt lại, mặt mày toàn là bất lực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!