Chương 7: (Vô Đề)

Buổi chiều tà, ánh hoàng hôn dần dần bao phủ khắp nơi, tiếng ồn ào vang vọng khắp khuôn viên trường.

Vài thiếu niên khoác vai bá cổ nhau, vừa nói vừa cười đi ra cổng, có người bàn chuyện thi xong đi quán net cày xuyên đêm, có người thì rủ nhau sau khi tốt nghiệp sẽ đi du lịch ở đâu.

Hà Viện đứng chờ Trần Tiểu Như ở đầu cầu thang tầng hai, mọi người đi qua đi lại bên cạnh cô bé, nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng Tiểu Như đâu.

Đang lúc Hà Viện nghĩ chắc bạn có việc gì đó nên đi trước rồi, chuẩn bị quay người xuống cầu thang thì nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc vang lên.

"Tiểu Viện, Tiểu Viện, mình ở đây này."

Trần Tiểu Như thở hổn hển chạy tới, lao vào một cái ôm mềm mại.

Dù Hà Viện cao hơn Trần Tiểu Như nửa cái đầu, nhưng lại gầy, không chống nổi sự nhiệt tình ấy, bị xô lùi mấy bước.

"Sao hôm nay cậu đến muộn vậy, mình đã đợi hơn hai mươi phút rồi." Hà Viện giữ thăng bằng, "Thôi thôi, phải xuống cầu thang rồi, đừng kéo mình nữa!"

Trần Tiểu Như thu tay lại, đi đứng đàng hoàng, giọng có chút oán trách: "Mình cũng chịu, lớp mình đúng là… Thầy chủ nhiệm cứ lải nhải mãi, giấy báo dự thi cũng không phát, kéo dài tới tận cuối cùng, cuối cùng lớp trưởng phải mặt dày đi giục mới phát ra."

Hà Viện biết thầy chủ nhiệm lớp bạn, chắc khoảng năm mươi tuổi, dạy văn: "Mình biết, thầy đó nói nhiều cực kỳ, dạy văn đúng không?"

"Ừ, kiểm tra cái tên thôi mà cũng lặp đi lặp lại mấy chục lần."

"Thôi, đừng than vãn nữa, thầy ấy trách nhiệm vậy còn gì, nhìn lớp mình đi, đúng kiểu nuôi thả."

"Cuối cùng cũng kết thúc rồi, những ngày ngày ngày làm đề thi, mình chẳng muốn trải qua lần nữa."

Hà Viện dội một gáo nước lạnh: "Đừng mơ mộng, mình còn ba năm cấp ba nữa kia mà, cứ từ từ chịu đựng đi."

Trần Tiểu Như cù vào eo cô bé, biết cô bé nhột: "Hà Tiểu Viện… cậu xấu tính rồi, giờ còn dám chọc quê mình nữa hả!"

Hà Viện bị chọc cười khúc khích: "Thôi buông ra đi, phải đi nhanh lên, muộn là lỡ chuyến xe buýt cuối đó."

Trần Tiểu Như thả tay khỏi eo cô bé: "Mình chịu thật rồi, cái tuyến 11 này không thể tăng thêm vài chuyến được sao?"

Ra khỏi cổng trường, hai người đi về phía trạm xe buýt, Hà Viện xem giờ, chắc chắn chuyến cuối vẫn chưa qua trạm này.

Trần Tiểu Như nhìn thấy biển quảng cáo bên đường, có chút phấn khích nói: "À đúng rồi, ba mình nói hè này sẽ đưa mình đi Bắc Kinh xem Olympic."

Trên mặt Hà Viện không có biểu cảm gì, chữ "ba" ấy đã lâu cô bé không nghe đến, cũng đã lâu rồi cô bé không gọi nữa.

Trần Tiểu Như cảm thấy mình lỡ lời, kéo nhẹ vạt đồng phục của Hà Viện: "À… ờ… mình phấn khích quá, nói không suy nghĩ."

"Có gì đâu, không sao cả." Hà Viện mím môi, lại hỏi: "Sao chỉ có cậu với ba cậu vậy, mẹ cậu không đi hả?"

"Bà ấy không muốn đi, chỉ nghĩ đến đám bạn chơi mạt chược thôi. Thật ra ba mình cũng chẳng muốn đi, ông ấy thấy xem trên tivi là đủ, nhưng mình cứ nằng nặc đòi, ông ấy không yên tâm, với lại chỉ có hai vé, vất vả lắm mới lấy được."

Nhà Trần Tiểu Như làm kinh doanh, ba cô bé mở công ty thiết bị thể hình, cơ bản có thể tự sản xuất tự tiêu thụ.

Bình thường cũng có thị trường tiêu thụ ổn định, chủ yếu phục vụ khu vực Hoa Nam, nói chung việc làm ăn cũng rất tốt. Mẹ Trần không đi làm, mỗi tháng thu tiền cho thuê nhà, ngày nào cũng đánh mạt chược, hai vợ chồng chiều cô con gái này hết mức. May mà Trần Tiểu Như cũng có chí, mỗi lần thi đều làm ba mẹ nở mày nở mặt, hàng xóm láng giềng ai cũng khen, con bé vừa xinh vừa ngoan.

Lúc mới quen Trần Tiểu Như, Hà Viện thực sự từng rất ngưỡng mộ, cô bé từng khao khát có thể cùng cả nhà ngồi ăn một bữa cơm, cũng từng mong mỏi một sự ấm áp.

Những lúc như vậy, cô bé lại nhớ đến một người đàn ông, môi khẽ cong lên, nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Bởi vì những điều từng ao ước ấy, Tôn Lập Côn đều đã cho cô bé cả rồi.

Trần Tiểu Như nghiêng đầu hỏi cô bé: "Nghĩ gì vậy, cười đến mức miệng không khép lại được kìa."

Hà Viện vẫn cứ cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!