Chương 6: (Vô Đề)

Trở lại trường học lần nữa, tâm trạng cũng có chút khác xưa.

Xuân đi thu đến, ngày tháng cứ thế trôi qua từng chút một.

Chớp mắt, Hà Viện đã sống cùng Tôn Lập Côn gần hai năm.

Âm thanh ồn ào ngoài phố, tiếng ve kêu râm ran dưới gốc cây ngoài cổng đều khiến sân nhỏ trở nên yên ắng lạ thường.

Hà Viện ngồi trên ghế, gặm quả táo, mắt dõi theo Tôn Lập Côn đang nói chuyện với khách.

Mồ hôi thấm đẫm lưng áo anh, từ phía sau có thể thấy rõ vóc dáng săn chắc, bắp tay căng lên nhẹ nhàng khi anh giơ tay chỉ vào xe.

Tôn Lập Côn lau mồ hôi trên trán, cười cười: "Chỉ là vấn đề ở chỗ ống xả và khớp nối động cơ thôi, giờ ổn rồi, cậu lái thử đi."

Người đàn ông đẩy xe ra ngoài, Tôn Lập Côn đi theo.

Chờ người kia chạy thử xong quay lại, vỗ nhẹ vai anh, cười hề hề nói: "Được đấy, lần trước sửa hoài không xong, ồn muốn điếc tai."

Anh ấy xuống xe, lấy ra hai điếu thuốc từ hộp đưa cho Tôn Lập Côn một điếu.

Tôn Lập Côn không khách sáo, châm lửa hút, cười nói: "Ai bảo lần trước không tìm tôi."

"Đừng nhắc nữa, mới từ Quảng Châu về, xe toàn để chỗ thằng em họ, nó phá thành ra vậy đó."

Tôn Lập Côn khẽ nhếch môi cười, không rõ ràng lắm.

Bùi Dương chậm rãi nhả khói, ánh mắt lướt vào sân, khẽ nhướng cằm hỏi: "Không định đổi chỗ hả? Đường hẹp thế này, xe bốn bánh còn chẳng vào nổi."

Tôn Lập Côn nhìn theo hướng anh ấy, lắc đầu cười: "Cứ vậy đi, giờ đâu có tiền mà đổi."

Bùi Dương kẹp điếu thuốc, khựng lại một chút, chỉ về phía Hà Viện trong sân: "Cứ thế này hoài sao? Nuôi con bé hả?"

Tôn Lập Côn quay đầu nhìn vào sân, giọng thản nhiên: "Còn biết làm sao, nhà chẳng còn ai."

Bùi Dương không nói gì, lặng lẽ nhìn anh.

Thấy anh ấy mặt mày nghiêm túc, Tôn Lập Côn bật cười, vỗ vai anh ấy: "Cậu lo cái gì chứ."

Người đàn ông lắc đầu, tiếp tục nói: "Dù sao cũng không phải cách hay. Con bé cũng lớn rồi, sau này anh cũng phải có cuộc sống của riêng mình, không tiện đâu."

Tôn Lập Côn chưa nghĩ xa đến vậy, cũng không muốn nói chuyện quá nặng nề, khẽ huých Bùi Dương.

"Con bé gọi tôi là anh, chứ có phải ba đâu. Với lại nó ngoan, chẳng phiền hà gì."

Thấy anh đã quyết, Bùi Dương cũng không nói thêm.

Sau đó, như chợt nhớ ra gì đó, anh ấy chuyển chủ đề: "Anh Triệu ở đường Thuận Phủ mới mở tiệm sửa xe đó, qua đó làm lương cao hơn nhiều. Anh ấy còn nhắc anh đó."

Tôn Lập Côn cũng suy nghĩ một chút, nhưng vẫn thấy không hợp.

Thuận Phủ nằm trong nội thành, tiền thuê đắt đỏ. Hiện tại anh chẳng có dư dả gì, Hà Viện sắp vào cấp hai, chi phí sinh hoạt và tiền gửi về quê cho Lập Sơn đều là gánh nặng.

Tính tới tính lui, chẳng dư được bao nhiêu.

"Nơi này tiền thuê rẻ, làm ăn cũng tạm, cứ tích cóp từ từ đã."

Hơn nữa, tiệm sửa xe này là kỷ niệm duy nhất còn lại của Hà Kiến Bình.

Bùi Dương cười cười, nhả khói: "Không sao, cứ nghĩ kỹ đi, anh Triệu lúc nào cũng chờ anh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!