Chương 55: Hết

Một lúc lâu sau, Hà Viện tựa đầu lên cánh tay của Tôn Lập Côn, khẽ cử động. 

Trên chiếc giường đơn nhỏ hẹp, ga trải giường màu xám ẩm ướt, hai người chỉ đắp một chiếc mền bông. 

Tôn Lập Côn vẫn mở mắt, lặng lẽ chờ cô bình tĩnh lại. Thấy cô đã ổn, anh mặc quần áo rồi xuống giường vào nhà vệ sinh. 

Hà Viện nằm nghiêng trên giường, nhìn theo bóng lưng anh. 

Tôn Lập Côn không vội tắm, chỉ đứng trước bồn rửa tay một lúc, mắt đờ đẫn. Một lát sau, anh cử động chân trái đang tê cứng, mới vừa rồi sau khi xong việc anh định ôm Hà Viện đi tắm, nhưng lúc đứng dậy, chân anh đứng không vững, sau đó thử lại, vẫn vậy. 

Anh cười khổ, lấy một chiếc khăn mới từ dưới tủ, nhúng nước nóng, vắt khô rồi mang ra. 

Hà Viện cảm thấy bên giường lõm xuống, xoay lại thì thấy Tôn Lập Côn ngồi bên cạnh nhìn mình, cô giơ tay chạm vào tay anh: "Sao vậy anh?"

Tôn Lập Côn vẫn nhìn cô. Hà Viện từ ánh mắt anh nhận ra điều gì đó. Trước đó cô mơ màng, chỉ biết anh muốn bế cô nhưng không thể đứng dậy, lúc đó cô không nói nên lời, cũng không đủ sức đẩy anh ra, chỉ có thể để anh làm theo ý mình.

Hà Viện định nhích vào trong để nhường chỗ: "Anh nằm đi."

Tôn Lập Côn nắm tay cô: "Để anh."

Thấy mắt cô vẫn đỏ, anh vắt khăn nóng, gấp lại, nhẹ nhàng mở hai chân cô ra.

Hà Viện kéo tay anh: "Em tự làm được."

Lúc này, chính Hà Viện lại thấy ngượng, căng người, quay đầu kéo anh lại.

Tôn Lập Côn cười khẽ: "Anh đã thấy hết rồi mà."

Thực ra anh muốn nói là đã hôn rồi, nhưng sợ cô ngại nên không nói tiếp.

Mặt Hà Viện đỏ bừng, giơ tay che mặt: "Anh đừng nói nữa."

Tôn Lập Côn bật cười, không trêu cô nữa, cúi đầu, dùng khăn nhẹ nhàng lau sạch chỗ đó. Hà Viện không kìm được nhíu mày, đau rát.

Anh vội vàng thay mặt khăn, thấy trên khăn có vết máu, cúi đầu, chỉ đắp khăn ấm, dừng một lúc rồi mới tiếp tục lau sạch.

Khi anh từ nhà vệ sinh trở ra, Hà Viện vẫn mở mắt, nằm nghiêng chờ anh.

"Ngủ một lát đi?"

Hà Viện lắc đầu, nhẹ giọng: "Anh lên giường đi, mình nói chuyện một chút."

Tôn Lập Côn lên giường từ phía bên kia, vòng tay qua eo cô, ngực áp sát lưng trần, tay nhẹ nhàng đặt lên bụng cô.

Khi anh nghĩ Hà Viện đã ngủ, cô khẽ gọi: "Anh…"

Tôn Lập Côn phản xạ: "Ừ, sao vậy?"

Hà Viện lắc đầu, chỉ muốn gọi anh một tiếng, không có ý gì khác.

Một lúc lâu, cả hai không nói gì.

Tôn Lập Côn nhìn lên trần nhà xám trắng, cảm thấy như mơ. Trước đây là điều không thể, giờ đã thành hiện thực. 

Anh nghĩ đến tờ giấy trên tủ đầu giường, cúi đầu hỏi cô: "Sau Tết, em sẽ đi sao?"

Hà Viện mở mắt, cố hiểu ý anh, một lúc sau mới nhận ra anh nói về việc đi dạy ở vùng sâu.

Cô cười nhẹ: "Anh nói việc đi dạy sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!