Tết cận kề, Hà Viện tuân theo quy định khám sức khỏe định kỳ dành cho giáo viên nên đến bệnh viện một chuyến. Vừa bước lên cân, cô đã giật mình khi thấy cân nặng tăng lên ba bốn ký. Về đến quán, cô liền than vãn với Tôn Lập Côn, chỉ thấy anh khẽ cười nói một câu: "Tốt mà."
Hà Viện có bệnh dạ dày, nên Tôn Lập Côn luôn nghĩ cách đổi món cho cô, ba bữa ăn đều đặn đúng giờ, không để cô bỏ sót một bữa nào.
Khoảng thời gian này, mỗi sáng sớm cô đều đến quán, cùng anh làm vài việc lặt vặt, theo anh học cách nấu nước dùng, phối nguyên liệu. Tuy kỹ thuật chưa thành thạo, nhưng thỉnh thoảng phụ giúp vẫn không đến nỗi.
Sáng sớm, trên phố chật kín người lớn bé chen chúc nhau, người xếp hàng mua rau, người rôm rả trò chuyện.
Hà Viện thu ánh mắt lại, lấy chìa khóa từ túi xách, khom người mở khóa, kéo cánh cửa kính ra, bên trong quán yên tĩnh hẳn.
Cô mỉm cười, chắc Tôn Lập Côn còn chưa dậy. Cô đi một vòng trong quán, lại đẩy mấy cái ghế chưa được xếp gọn vào bàn, sau đó mới đi giày cao gót bước lên lầu gọi anh.
Hà Viện ghé tai áp vào khe cửa, quả nhiên nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ, vặn tay nắm, rón rén đi đến cạnh giường.
Cô vừa cúi người xuống, Tôn Lập Côn gần như ngay lập tức mở mắt, mấy sợi tóc lòa xòa trên trán dựng cả lên, nhìn có chút ngơ ngác.
Hà Viện mím môi, cười khẽ.
Tôn Lập Côn dụi mắt, nhìn rõ người trước mặt, đưa tay kéo cô lại: "Hôm nay sao đến sớm vậy?"
Hà Viện không nói gì, cúi đầu dụi vào ngực anh.
Một lúc sau, giọng mềm mại: "Sáu giờ hơn rồi, sao anh còn chưa dậy?"
Tôn Lập Côn cười khẽ, xoa sau đầu cô: "Bình thường em tám giờ mới đến mà."
"Chẳng phải nói hôm nay đi siêu thị sao?"
Tôn Lập Côn chợt nhớ ra đúng là có chuyện đó, hôm nay là ngày ông Công ông Táo, hôm qua quán đã nghỉ, cũng chưa chuẩn bị gì, họ đã hẹn cùng đi siêu thị sắm đồ đón Tết.
"Nhưng cũng đâu cần đi sớm vậy?"
Hà Viện ngẩng đầu, chớp mắt, giọng giả vờ nghiêm nghị: "Anh đâu có biết mấy bác trai bác gái đáng sợ cỡ nào, vừa vào là thấy họ toàn lấy rổ hốt rau thôi, chắc siêu thị giờ trống trơn rồi!"
Tôn Lập Côn không tin, nhìn môi cô khẽ nhếch, bật cười: "Thật đến mức đó sao?"
Hà Viện cũng cười, rồi lại dụi đầu vào cổ anh.
Hai người cứ yên lặng ở cạnh nhau như vậy, chẳng có hành động gì quá thân mật, chỉ đơn giản ôm lấy nhau.
Tôn Lập Côn thấy cô ngáp khẽ, hỏi nhỏ: "Buồn ngủ hả? Ngủ thêm tí nữa đi?"
Hà Viện sờ cằm anh, lắc đầu.
Có lúc hạnh phúc đơn giản chỉ là như vậy, vài câu nói vô thưởng vô phạt, cũng đủ khiến lòng người xao động.
Tôn Lập Côn vỗ nhẹ lưng cô, cười: "Em đè lên anh thế này, anh sao mà dậy được?"
Hà Viện chợt bật dậy, mặt đỏ ửng rõ rệt, may mà rèm kéo kín, ánh sáng không lọt vào nhiều.
Tôn Lập Côn vẫn chưa hết cười, ngồi dậy lấy áo trên ghế, khoác luôn bên ngoài áo trong.
Ngẩng đầu lên liền thấy Hà Viện nghiêng đầu cười tinh quái.
Tôn Lập Côn khó hiểu: "Sao vậy?"
Hà Viện cười: "Anh mặc nhiều vậy!"
Tôn Lập Côn ngẩn người, cúi xuống nhìn chân mình rồi từ từ nói: "Ừ, anh già rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!