Chương 53: (Vô Đề)

Nụ hôn nhẹ nhàng ấy phá vỡ sự yên tĩnh ngắn ngủi.

Tôn Lập Côn cứng đờ người, không dám nhúc nhích. Đến khi kịp phản ứng, anh theo bản năng đưa tay nắm lấy cánh tay cô. Nhưng đôi tay mềm mại, linh hoạt kia đã trượt lên sau gáy, ép chặt lấy đầu anh, không hề buông lơi.

So với nụ hôn đầu tiên giữa hai người nhiều năm trước, lần này vẫn chẳng thể gọi là hoàn hảo. Hà Viện hôn còn ngập ngừng, chỉ nhẹ nhàng lướt quanh khóe môi anh.

Ánh đèn vàng dịu dàng chiếu qua khe cửa, hắt lên hai khuôn mặt nghiêng.

Khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại một chút xíu, lúc này nhìn nhau càng rõ ràng, càng thấu đáo.

Khoảnh khắc ấy, Tôn Lập Côn chợt không còn nghĩ đến những rào cản, những định kiến xã hội nữa. Người trước mặt anh không còn là "em gái", không còn là cô gái anh nuôi lớn — mà đơn giản chỉ là Hà Viện.

Một lúc lâu sau, cô cảm thấy đôi tay to lớn trên cánh tay mình từ từ buông lỏng, không còn căng cứng, cũng không còn phản kháng.

Hà Viện chậm rãi rời khỏi anh, nhẹ nhàng gọi: "Anh…"

Tôn Lập Côn không đáp, ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn vào bờ môi khẽ khép của cô.

Đôi mắt Hà Viện ánh lên ánh sao, không một chút do dự, cô lại hôn lên môi anh.

Lúc đầu Tôn Lập Côn còn bị động, sau đó cơ thể dần thả lỏng, đôi môi không còn căng cứng, hơi hé mở, đón nhận nụ hôn dịu dàng của cô.

Hà Viện cảm nhận được sự chủ động của anh, bàn tay trượt nhẹ từ sau đầu xuống gáy, rồi tới tấm lưng rộng lớn, khẽ v**t v*.

Tôn Lập Côn chủ động đáp lại, ôm lấy khuôn mặt cô, hôn lên đôi môi mềm mại ấy.

Ánh trăng lặng lẽ len vào phòng, soi rõ đôi mắt nhìn nhau.

Cuộc đời, nếu có thể sớm buông bỏ, liệu có còn khổ đau đến thế?

May mắn thay, lúc anh bừng tỉnh, em vẫn đang ở nguyên chốn cũ.

Mây đen lại che trăng, yên bình lặng lẽ.

Tôn Lập Côn chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi tránh né: "Nước nguội rồi, em uống thuốc đi."

Cô dời ánh nhìn sang bàn đầu giường, miệng ly vẫn còn vương chút hơi nóng, cô mỉm cười nhẹ, bưng lên uống cạn.

Một lúc sau, cả hai đều không ai nói gì, Tôn Lập Côn chỉ lặng lẽ nhìn cô.

"Trễ rồi, anh ở lại đi." Hà Viện đưa tay kéo tay anh.

Tôn Lập Côn khựng chân, một lúc sau mới đáp: "Không về nữa, em ngủ trước đi."

Hà Viện xuống giường, lục lọi trong tủ một hồi, lấy ra một bộ mền gối, cúi người trải lên phía còn lại: "Đừng ngủ ghế sofa, chật lắm, sẽ không thoải mái đâu."

Căn hộ vốn không lớn, cũng không có chỗ đặt ghế sofa, anh thì cao to, nếu thực sự nằm ở đó, đừng nói đến chuyện chân có chịu được hay không, sợ là duỗi cũng chẳng nổi.

Tôn Lập Côn nhìn về phía giường cô, bật cười khẽ, rồi nói: "Ừ."

Sáng sớm, Hà Viện bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức.

Cô bật dậy, quay đầu nhìn sang bên cạnh, vết nhăn trên ga giường vẫn còn, cùng với bộ mền gấp gọn của người đàn ông.

Hà Viện vừa mặc áo khoác vừa đi ra, nhìn quanh nhà, đã không còn dấu vết của anh.

Ngoài cửa vẫn còn có tiếng động, nhưng cô chắc chắn không phải Tôn Lập Côn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!