Chương 51: (Vô Đề)

Trong không khí thoang thoảng mùi thơm hấp dẫn, lan tỏa khắp nơi.

Tiếng cửa vang lên, có khách bước vào, Tôn Lập Côn ngẩng đầu nhìn, giây lát sau lại cụp mắt xuống đầy chán nản.

A Quyên vừa lau bàn, vừa trao đổi ánh mắt với Lâm Bình, không biết ông chủ bị sao, đã một hai tuần nay cứ như hồn bay phách lạc.

Lâm Bình cũng mờ mịt không hiểu, đành xua tay ra hiệu tiếp tục làm việc.

Chiếc TV treo trên tường đang phát bản tin thời sự, tràn đầy không khí đón Tết, đếm ngược chào năm mới.

Tôn Lập Côn nhìn đồng hồ, trong quán đã không còn bao nhiêu khách, anh giơ tay bấm nút điều khiển, tắt TV đi.

Anh lặng lẽ nhìn về phía cửa, người qua kẻ lại rất nhiều, nhưng mãi vẫn không thấy được bóng hình kia.

Đã hai tuần rồi, Hà Viện không quay lại nữa.

Anh thu ánh mắt về, cùng mọi người dọn dẹp bàn ghế.

Có lẽ người đàn ông trước đây không thích làm mấy việc vặt vãnh này, không biết từ bao giờ lại quen với cuộc sống bình dị, ổn định như thế.

Mãi đến hơn mười giờ, Tôn Lập Côn mới khóa cửa kính từ bên trong, quay lên lầu.

Sáng sớm, Hà Viện chống lại cơn buồn ngủ, cố gắng rời khỏi giường.

Tính cả hôm nay, cô đã liên tục coi thi cuối kỳ năm ngày rồi, sáng chiều luân phiên, vừa hất mền ra là cái lạnh lập tức táp vào da, khiến cô rùng mình một cái.

Tùy tiện lấy một chai sữa trong tủ lạnh, cắn vài miếng bánh mì sandwich còn sót lại từ hôm kia, cô xách túi, đi nhanh về phía ngôi trường đối diện đường.

Tiết Ninh đứng một mình ở lối cầu thang khu chung cư, không cần nói cũng thấy gương mặt phảng phất vẻ mệt mỏi, vừa thấy Hà Viện bước xuống, như tìm được nơi trút giận liền than thở với cô, "Không chịu nổi nữa rồi, đứng cả ngày, không biết lần này ai sắp xếp lịch coi thi nữa."

Hà Viện lúc này cũng mệt đến không chịu nổi, rũ rượi, mí mắt cứ sụp xuống.

"Đi thôi đi thôi, tỉnh táo một chút, lát nữa tiết đầu là Anh văn, trưởng phòng còn phải đi họp trước."

Tiết Ninh lấy lại tinh thần, than thì than vậy, nhưng vẫn đầy khí thế, huých vào cánh tay Hà Viện, nói: "Chiều nay mình phải đi ăn bù, làm một bữa ra trò."

Bên kia đường, một nhóm học sinh đang chen chúc vào cổng trường, khoác vai bá cổ nhau cười đùa, trông như năng lượng tràn đầy không bao giờ cạn.

Hà Viện cười khẽ một tiếng, "Không phải cậu nên nói là về ngủ liền hai ngày hai đêm sao?"

Tiết Ninh "hừ lạnh" một tiếng, "Thôi đi, ăn xong tối nay là về rồi, mình mua vé từ sớm rồi."

"Sao gấp vậy, sao không đợi mai?"

Tiết Ninh thở dài, "Vé này đặt từ nửa tháng trước rồi, cậu hiểu nỗi khổ chen tàu dịp Tết của bọn mình rồi đấy?"

Hà Viện gật đầu, quê của Tiết Ninh không ở Lư Thành, mà là một thành phố nhỏ hẻo lánh trong tỉnh.

Vào văn phòng, cô tiện tay ném túi lên ghế, rồi đi tới phòng trưởng phòng lấy bài thi, cứ đi đi lại lại như thế không ngừng.

Ngày cuối cùng, học sinh không còn ủ rũ như mấy ngày trước, ai cũng tràn đầy tinh thần ngồi thẳng dậy, Hà Viện nhìn mà buồn cười, chợt nhớ ra trước kia mình cũng như vậy, mong mỏi kỳ nghỉ, mong được về nhà.

Còn hơn hai mươi phút nữa, phía dưới đã có vài người bắt đầu ngứa ngáy tay chân, thời điểm này, người làm được thì đang kiểm tra lại bài, còn người không làm được thì thôi luôn, gục đầu ngủ.

Hà Viện nhắc nhở mấy câu, thấy cũng có tác dụng, mấy học sinh mơ mơ màng màng dụi mắt, không biết làm được hay không, cứ thế cắm đầu viết lên phiếu trả lời.

Kim đồng hồ trên tường xoay từng vòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!