Chương 5: (Vô Đề)

Trong sân, Hà Viện ngồi ngẩn ngơ trên băng ghế.

Thời gian qua, hầu hết mọi việc hậu sự của Hà Kiến Bình đều do Tôn Lập Côn lo liệu. Đôi khi cô bé thật sự có cảm giác anh như người anh trai thất lạc bấy lâu của mình.

Dù giữa hai người vẫn còn xa lạ, nhưng lại luôn dựa vào nhau không rời.

Thế nhưng, suy cho cùng đó chỉ là ảo giác. Họ vốn dĩ chỉ là hai người xa lạ từ hai phương trời khác biệt, vì một hành động tốt bụng tình cờ của Hà Kiến Bình mà bắt đầu mở ra chương mới trong cuộc đời lẫn nhau.

Sáng nay, Hà Viện bị đánh thức bởi những tiếng động ầm ĩ.

Lắng tai nghe kỹ, dường như phát ra từ phòng bên. Trong đầu cô bé bỗng lóe lên một ý nghĩ.

Tôn Lập Côn sắp đi rồi.

Suốt mấy ngày nay, cô bé luôn suy nghĩ, liệu anh có rời đi hay không? Nếu đi, có mang cô bé theo không?

Quê nhà thì không thể về nữa, nếu không đã chẳng được Hà Kiến Bình đón đến đây.

Hà Viện ngồi dậy, nghĩ tới nghĩ lui rồi quyết định phải hỏi thẳng. Cô bé mở cửa, trước mắt là mấy thùng giấy cũ kỹ.

Cô bé lập tức quay người chạy vào căn phòng bên trong, đứng chôn chân trước khung cửa, không dám cất lời.

Tôn Lập Côn đang cúi người thu dọn, thấy cô bé đứng ở cửa thì quay đầu nhìn, nhưng không nói gì.

Anh tiếp tục cúi xuống dọn dẹp.

Hà Viện có chút lo lắng, bước thêm mấy bước nhỏ rồi lí nhí hỏi: "Anh sắp đi sao?"

Anh đang bận rộn, bị hỏi bất ngờ nên chưa kịp phản ứng, quay đầu lại: "Hả?"

"Anh sắp đi sao? Định rời khỏi đây sao?"

Anh sững người vài giây, rồi vỗ vỗ bụi trên tay đứng thẳng dậy: "Tại sao lại phải đi?"

Hà Viện ngỡ ngàng: "Anh vẫn sẽ ở lại sao?"

Nghe kỹ thì câu này có chút giống đuổi khách, nhưng Tôn Lập Côn lại hiểu được ý cô bé.

"Ừ, chẳng lẽ em không muốn anh ở lại?"

Chỉ trong khoảnh khắc, khuôn mặt Hà Viện thay đổi đủ kiểu cảm xúc. Cô bé vội vàng lắc đầu: "Không, không phải, em không có ý đó, chỉ là em tưởng…"

Người đàn ông mỉm cười, cúi đầu nhìn cô bé.

Thật ra, chính anh cũng đã nghĩ về điều này suốt mấy ngày nay.

Nếu ở lại, điều đó có nghĩa gì? Anh hiểu.

Anh đã nghĩ, bản thân còn chưa lo nổi cho chính mình, sao có thể chăm sóc tốt cho một đứa trẻ?

Còn nếu rời đi, vậy chẳng khác nào vô tình vô nghĩa. Anh vốn không phải người tốt đẹp gì, nhưng giờ đã khác. Những ngày tháng sống cùng Hà Kiến Bình khiến anh gần như quên mất mình từng là kẻ sống giữa lằn ranh đen tối. Anh sợ một khi rời khỏi đây, bản thân sẽ lại bị d*c v*ng nuốt chửng, lạc lối giữa chốn phồn hoa.

Vậy nên anh bắt đầu cân nhắc lại. Hơn nữa, Hà Kiến Bình từng cứu mạng anh, Hà Viện lại là con gái duy nhất của ông. Nếu cứ vậy rời đi, chẳng phải quá tàn nhẫn sao?

Anh nhìn cô bé vẫn đứng rụt rè trước cửa, sợ cô bé không tin, liền khẳng định lại lần nữa.

"Anh không đi đâu, yên tâm đi."

Trong lòng Hà Viện dâng lên một dòng ấm áp, khóe môi cong cong. Không hiểu sao lúc này cô bé lại tin tưởng anh đến vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!