Khoảnh khắc này, nếu có ai hỏi cô có hối hận không?
Cô sẽ không do dự mà trả lời: Hối hận rồi.
Tính cả năm nay, Tôn Lập Côn đã xuất hiện trong cuộc đời cô suốt mười bốn năm, sau khi lên đại học, Hà Viện chưa từng quay về, nhưng hằng năm anh vẫn đều đặn chuyển tiền vào tài khoản cho cô.
Dù rằng số tiền trong chiếc thẻ ấy Hà Viện chưa từng đụng đến, nhưng vẫn không thể xóa nhòa những gì Tôn Lập Côn từng làm cho cô.
Vào lúc anh cô độc một mình, lúc cần cô chăm sóc nhất, cô lại không có mặt bên cạnh, mà chọn cách trốn chạy, đến một nơi thật xa.
Nước mắt Hà Viện rơi như chuỗi ngọc đứt dây, từng giọt từng giọt rơi xuống, trái tim thắt lại đau đớn.
Tôn Lập Côn vốn dĩ không muốn nói cho Hà Viện những điều này, chỉ sợ cô suy nghĩ nhiều, nhưng chính vì cô đã hỏi, nên anh mới nói thật với cô.
Nhưng lúc này đây, anh lại có chút hối hận.
Tôn Lập Côn kéo cô xoay người lại, hai tay nâng lấy má cô, dùng đầu ngón tay lau đi vệt nước mắt, trong lòng trào lên từng đợt đắng chát.
"Không sao, nghe anh nói, không sao đâu…"
Hà Viện run rẩy thân thể, nắm chặt lấy tay anh, luôn miệng lặp đi lặp lại trong tiếng nấc: "Xin lỗi, xin lỗi…"
Vào lúc anh cần người thân nhất, cô lại không thể ở bên cạnh anh.
Tôn Lập Côn từng chút từng chút lau đi những giọt lệ trên mặt cô, nhưng mãi vẫn không lau hết, anh khẽ thở dài: "Hà Viện, mọi chuyện đã qua rồi, đều là chuyện quá khứ, chúng ta đừng nhớ nữa được không?"
Hà Viện tránh tay anh, quay mặt đi không chịu nhìn, làm sao mà không nhớ, hai người đã tránh né nhau bốn năm năm, quay đầu nhìn lại, vẫn đau đớn như vậy.
Nói quên, sao có thể dễ dàng?
Cô khẽ nói, giọng nghẹn ngào: "Anh quên thật sao? Anh thật sự có thể quên được những chuyện đó sao?"
Nếu có thể, sao còn mở tiệm lẩu, nếu có thể, sao còn đội mưa đi mua tiết vịt mà cô thích nhất.
Nếu có thể, sao vẫn giữ lại tất cả những món đồ lớn nhỏ của cô.
Trong lòng Tôn Lập Côn vô cùng giằng xé, anh chưa nghĩ ra phải giải thích với Hà Viện thế nào, cũng không biết mâu thuẫn trong lòng lúc này nên nghiêng về bên nào.
"Anh không quên được, chúng ta đều không quên được."
Tôn Lập Côn cắn răng, không nói thêm lời nào nữa, anh sợ sẽ để lộ điều gì.
Hà Viện cứ thế nhìn anh, một lúc lâu sau mới nói: "Về phòng đi, cổ chân anh nhớ chườm khăn nóng, trời mưa sẽ đỡ đau hơn."
Bên ngoài mưa vẫn rơi rào rào, khe cửa sổ hở chút gió lùa, hơi lạnh ẩm ướt len vào.
Giọng Tôn Lập Côn trầm thấp, đáp lại cô: "Ngủ sớm đi."
Hà Viện gật đầu, đứng dậy, rồi lại nghe thấy tiếng anh khàn khàn vang lên.
"Ngày mai ở lại ăn sáng nhé, đừng vội đi."
Hà Viện quay đầu nhìn anh một cái, anh rũ mắt xuống, chẳng thể nhìn ra cảm xúc gì.
Trở về phòng, hơi ấm từ máy điều hòa len lỏi vào từng tấc xương.
Hà Viện cuộn mình lại, vùi đầu vào mền, hít lấy mùi thơm của chăn nệm, hoàn toàn không có chút ẩm mốc nào, cứ thế thiếp đi.
Trong phòng khách, Tôn Lập Côn vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, cho đến khi trời dần hửng sáng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!